Trần Ôn không nhúc nhích, con ngươi đen nhánh nhìn sâu vào đáy mắt nàng.
—— lạnh lùng nhàn nhạt.
Trần Ôn lần đầu nhìn không thấu một người.
Thần sắc nguyên bản bình tĩnh đạm nhiên nhìn một lúc, sau đó thân ảnh đĩnh bạt hơi lui, dịch khai ánh mắt khỏi mặt nàng, lạnh giọng nói, “Tùy nàng.”
Tiếng bước chân nặng nề đạp lên hành lang trên gác mái, một chuỗi đèn l*иg dài treo ven lối đi phảng phất như rung động theo.
Ra khỏi diễn lâu, một cơn gió lạnh ập tới, cuốn theo bông tuyết táp vào mặt Trần Ôn. Hắn híp híp mắt, từng bước một hướng đến xe ngựa, tuyết đọng trên đường bám vào đế giày, bắn lên trắng xoá.
Trần Ôn đột nhiên nhớ tới cây trâm bị nàng vứt bỏ ở khách điếm.
Không phải nàng quên mang.
Mà là không nghĩ muốn.
Sắc trời u ám, mây mù kéo tới dày đặc, Trần Ôn có chút tức giận trong ngực.
Giang Chiểu ngoan ngoãn hiểu chuyện, đây là ấn tượng duy nhất về nàng những năm gần đây trong nhận thức của Trần Ôn, cũng chính vì điểm này, Đông Cung mới mặc kệ nàng ra vào tự nhiên.
Trần Ôn đã quen với sự tồn tại của nàng.
Giống như cổ u lan thanh hương trên người nàng.
Ngửi thời gian dài, cũng cảm thấy dễ ngửi.
Trần Ôn đương nhiên cho rằng nàng sẽ nghe theo hắn cả đời, sẽ vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế.
Ở trong lòng hắn, Giang Chiểu hẳn là ngoan ngoãn như mèo con, nói vài câu liền sẽ đỏ mặt.
—— hiện giờ, nàng có bản lĩnh rồi, lại ngại hắn quản quá nhiều.
Nếu đã như thế, liền tùy nàng vậy.
Đến khi đi tới bên cạnh xe ngựa, cổ tức giận trong ngực Trần Ôn đã tiêu tán. Thần sắc trở lại vẻ đạm mạc quạnh quẽ như thường, toàn thân lại toả ra khí lạnh, làm Nghiêm Thanh đối diện nhất thời không dám tới gần.
“Điện hạ, Hoàng.......” Nghiêm Thanh cố gắng mở miệng, Hoàng Hậu nương nương truyền tin từ Giang Lăng.
“Lui ra.” Còn chưa có nói xong, đã bị Trần Ôn ngắt lời.
Ngay sau đó, hắn lên xe ngựa, buông màn, Nghiêm Thanh cũng không dám nói thêm nửa chữ.
Trở lại Thụy Vương phủ, thời điểm Thụy Vương giúp hắn thu xếp hành trình, lại xác nhận thêm một lần, “Hoàng huynh ngày mai thật sự phải đi à?”
Trần Ôn đáp, “Ừm.”
“Sư gia mới từ Thẩm gia trở về, nghe ý của Thẩm lão phu nhân, trước năm mới, hoàng tẩu sẽ không dự định về Giang Lăng.”
Trần Ôn liếc mắt nhìn hắn, “Cô một mình về.”
Hôm nay, hắn đi diễn lâu tìm Giang Chiểu, vốn cũng là vì việc này, muốn khuyên bảo nàng cùng về Giang Lăng với mình, ai ngờ còn chưa nói ra đã bị nàng ghét bỏ, ngại hắn quản quá nhiều.
Sắc mặt Trần Ôn cực kỳ kém, hắn trở về phòng đóng cửa lại.
Đêm xuống, Trần Ôn ngồi trong phòng xem xét tình hình thiên tai qua sổ con, Nghiêm Thanh gõ cửa tiến vào phụng trà, nhìn thoáng qua mặt hắn, thấy đã không còn dấu hiệu lạnh thấu xương như ban ngày nữa, mới lấy hết dũng khí một lần nữa nhắc tới, “Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương truyền tin.”
Trần Ôn vươn tay không hề ngẩng đầu, Nghiêm Thanh liền nhẹ nhàng đặt một quyển sổ vào tay hắn, Trần Ôn tiếp nhận mở ra nhìn trong giây lát liền nhíu mày, ngẩng đầu hỏi Nghiêm Thanh, “Ý gì?”
Nghiêm Thanh gục đầu xuống, lại lui về sau hai bước chắp tay thi lễ nói, “Hoàng Hậu nương nương truyền lời nhắn.”
Trần Ôn ngồi thẳng thân mình nhìn hắn, không rõ là lời nhắn gì lại khiến thái độ Nghiêm Thanh đề phòng như vậy, “Nói.”
“Hoàng Hậu nương nương truyền tin hỏi, khi nào điện hạ giao thư từ hôn cho Giang gia.” Nghiêm Thanh nói xong, liếc mắt nhìn Trần Ôn một cái, thấy thần sắc hắn cứng đờ, cũng không dám nhìn nữa, liều chết nói tiếp, “Nương nương nói Giang gia nhiều thế hệ trung lương, cô nương Giang gia càng là tài mạo xuất chúng, phẩm hạnh đoan trang, Thái Tử là trữ quân tương lai, hẳn biết đạo lý nhất ngôn cửu đỉnh. Điện hạ đã nói lời vô tình với Giang gia tứ cô nương, nên sớm chút hạ thư từ hôn, để Giang cô nương được tự do, nương nương cũng tiện bề làm chủ, nhận tứ cô nương làm nghĩa nữ, ban cho phong hào công chúa…Còn chuyện điện hạ thích Lâm cô nương, Hoàng Hậu nương nương nói không thích hợp, mời điện hạ chọn người khác làm Thái Tử Phi.”
Người mang lời nhắn của Hoàng Hậu từ Phượng Dương điện đến, cố học thuộc làu lời nói của Hoàng Hậu nương nương, sợ sót một chữ sẽ bị toi mệnh. Hiện giờ, những lời Nghiêm Thanh nói cho Trần Ôn, chính là nguyên văn Hoàng Hậu nương nương nói.
Nghiêm Thanh dứt lời.
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Hoàng Hậu nương nương có thể gửi thư từ, nhưng lại cố ý truyền khẩu dụ, khiến thuộc hạ Trần Ôn chính miệng thông báo. Ai không biết, Hoàng Hậu nương nương đây là tức giận, cố ý làm bẽ mặt Thái Tử.
Trần Ôn sau một lúc lâu mới cử động thân mình.
Chung trà Nghiêm Thanh mới vừa châm đặt ngay trong tầm tay hắn.
Trần Ôn duỗi tay sờ soạng, có lẽ là vì thất thần, không sờ đến đế chung, “Loảng xoảng” một tiếng đổ xuống mặt đất.
Nước trà nóng hổi văng trúng mu bàn tay Trần Ôn, qua một lát, hắn mới cảm giác được cơn bỏng rát.
Nghiêm Thanh vội vàng đứng dậy, kiểm tra mu bàn tay hắn, Trần Ôn lại nhấc tay tránh đi, hỏi, “Là chuyện khi nào?”
Trần Ôn thanh âm rất nhẹ, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Thanh, sắc lạnh như dao, làm người không rét mà run.
Nghiêm Thanh là người tập võ.
Người tập võ thì không sợ sinh tử.