Ngày Nào Thái Tử Cũng Bị Vả Mặt

Chương 4

Hướng đông là Hoàng cung.

Hướng tây là Phù Dung thành Thẩm gia.

Giang Lăng cách Phù Dung thành hơn nửa tháng lộ trình. Hiện tại bây giờ là cuối năm, hẳn nhiên không ai muốn rời nhà vào lúc này. Hơn nữa trời còn đang đổ tuyết lớn, có thể bình an tới Thẩm gia hay không, rất khó nói.

Thanh âm bên ngoài Giang Chiểu đều nghe rõ mồn một nhưng nàng vẫn không mở cửa.

Thân thể tựa ở đầu giường, nghe tiếng gió rít đập vào bụi trúc ngoài cửa sổ. Trong phòng ánh nến sáng trưng nhấp nháy lay động, Tố Vân đứng trước mặt nàng, khóc đỏ cả mắt, "Tiểu thư, hay là người tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương đi. Coi như không vì hôn sự của người, tiểu thư hãy xin nương nương ngăn cản lão phu nhân đừng để tiểu thư đi Thẩm gia nữa, được không tiểu thư?" Tố Vân nhẹ giọng dỗ dành nàng.

Tất cả mọi chuyện xảy ra ở Vạn Thọ Quan, Tố Vân đều chứng kiến hết thảy.

Điện hạ đêm đó đến đưa thuốc nhưng tiểu thư lại không cần.

Tuy nhiên, chân chính khiến tiểu thư tuyệt vọng chính là cây trâm bị Lâm cô nương ném gãy.

Cây trâm là do mẫu thân Giang nhị phu nhân để lại cho nàng. Vậy mà điện hạ một lời giải thích cũng không muốn nghe, trực tiếp khẳng định người gây chuyện là nàng, còn từ hôn.

Tiểu thư sau khi trở về, tuy không nói một lời nhưng từ hôm đó thái độ của nàng đối với Thái tử, Tố Vân có thể nhận ra, tiểu thư không muốn vãn hồi hôn sự này.

Nên các nàng cũng không cầu xin bảo trụ hôn sự, chỉ mong Hoàng hậu nương nương có thể khuyên nhủ lão phu nhân đừng đưa tiểu thư đi Phù Dung thành.

Giang Chiểu không đáp. Nàng nhìn Tố Vân hỏi, "Trước kia ta như thế nào?"

Tố Vân sửng sốt.

Giang Chiểu lại bổ sung, "Thời điểm ta thích Thái tử."

Nói xong cũng không đợi Tố Vân trả lời, nàng ôm chặt đầu gối, lẩm bẩm, "Rất xấu."

"Nếu đều khiến người khác chán ghét, ta làm sao còn tự đi bêu xấu. Sau này, không được nhắc đến chuyện tiến cung nữa." Giang Chiểu liếc nhìn Tố Vân, đuôi mắt đỏ thẫm.

Chính là bởi Hoàng hậu nương nương thích nàng, mới khiến một đám người ganh ghét nàng.

Huống hồ Hoàng hậu nương nương là mẫu thân của Thái tử, chuyện của Giang gia sao có thể quậy đến chỗ người.

Tố Vân không khuyên nữa.

Sau một lúc trầm mặc, Tố Vân đột nhiên cúi đầu hỏi nàng, "Tiểu thư thật sự có thể bỏ được sao?"

Tiểu thư từ nhỏ đã thích Thái tử điện hạ.

Một lần thích là thích đến mười năm.

Lúc còn nhỏ thì trong mắt toàn là sùng bái.

Khi lớn lên thì là nam nữ ái mộ.

Mười năm tình cảm, há có thể nói bỏ là bỏ!?

Giang Chiểu hơi ngẩn ra, cổ họng lại thấy nghẹn uất. Sau một hồi trầm mặc mới nói, "Bỏ được."

-- -- Có gì để mà luyến tiếc chứ!

Suốt mười năm ròng, tình yêu giữa nàng và hắn chỉ là do nàng ảo tưởng, tự bản thân dệt cho mình một giấc mộng đẹp mà nàng mãi đắm chìm trong đó, không chịu tỉnh.

Mãi đến khi nàng nhận ra tim hắn không hề có nàng, tất cả chờ mong cùng vọng tưởng đều biến mất.

Giang Chiểu vùi mặt vào trong khuỷu tay, một đầu tóc đen từ vai rũ xuống, dưới ánh đèn, trông nàng vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Nước mắt Tố Vân lại dâng lên, "Được... tiểu thư, chúng ta không cần cầu xin ai cả. Ngày mai, chúng ta sẽ đi Phù Dung thành."

......

Trong màn đêm âm u, ánh đèn thưa thớt leo lắt, Tố Vân mở cửa phòng, từng bông tuyết theo lực gió táp tới, vốn dĩ đêm qua đã ngừng rơi, không ngờ hôm nay lại càng dữ dội.

Giang chiểu bước đến cửa lại ngoái đầu. Phía sau bình phong, lư hương khói vẫn còn lượn lờ, mọi thứ y hệt thường ngày, Giang Chiểu xoay người, một đường lao thẳng vào trong trời tuyết. Nàng không từ biệt bất cứ ai .

Chỗ của Giang lão phu nhân nàng không dám tới, sợ chọc bà tức giận. Chỗ nhị đệ nàng cũng không dám tới, sợ đệ đệ vì mình hướng tổ mẫu cầu tình.

Nhưng khi nàng đến trước cổng lại thấy đại bá mẫu Ngô thị cùng nhị tỷ tỷ bung dù đứng chờ cạnh xe ngựa.

Ngô thị nhìn thấy tay nải trên tay Tố Vân thì sắc mặt liền thay đổi, "Cô nãi nãi của ta...con...con nghĩ kĩ chưa!?"

Giang Chiểu nhẹ gật đầu.

Thấy vậy, Ngô thị gấp tới nỗi chân bước loạng choạng, "Con à, con có biết con bao nhiêu tuổi rồi không?"

Giang Chiểu buông mắt. Tuổi của mình, lẽ nào nàng không biết.

"Mười bảy."

Từ khi biết mình có hôn ước, Giang Chiểu mãi không hiểu tại sao nàng đã mười bảy mà vẫn chưa xuất giá. Nay nàng đã rõ. Nguyên nhân là vì Thái tử không muốn cưới.

Hôn sự vừa lui. Khoan nói đến việc thanh danh của nàng trước nay vốn đã xấu, giờ ngay cả tuổi tác cũng không chiếm được ưu thế.

Ngô thị lo lắng chính là chuyện này.

Tiểu thư của phủ Tể tướng, tuy không đến mức không ai thèm lấy, nhưng điều kiện nghị thân sau này ắt cũng ảnh hưởng nhiều, làm gì có chỗ nào tốt hơn Đông cung.

Ngô thị tận tình khuyên nhủ, "Hoàng hậu nương nương đã từng nói chỉ nhận duy nhất mình con là con dâu, tuy Lâm tiểu thư kia cũng là họ hàng với hoàng hậu nhưng không so được hôn ước giữa con và Thái tử. Ngày sau gả vào Đông cung, con là Thái tử phi, nàng ta cùng lắm chỉ là trắc phi, thấp hơn con, con cần gì phải cùng nàng ta so đo chứ."

Những lời đồn đại bên ngoài, Giang gia trên dưới đều nghe thấy. Tất nhiên, Ngô thị cũng nghe qua.

Nói là Giang Chiểu đánh biểu muội Thái tử, Thái tử che chở biểu muội mới lui hôn.

Ai không tức. Ngô thị cũng tức đến xanh ruột đây.

Nhưng xét lại, cục tức này nuốt xuống được. Nghĩ thoáng một chút, nhà ai không tam thê tứ thϊếp, huống chi là hoàng gia.