Thấy mình đứng quá gần hắn, Giang Chiểu lùi về sau một bước, gót chân dừng ngay ngưỡng cửa, phúc thân với Trần Ôn.
"Đa tạ điện hạ quan tâm, Giang Hoán đã không có gì đáng ngại nữa."
Nàng đã từng nghĩ mọi cách đến gần hắn. Hiện tại, nàng chỉ muốn cách xa hắn.
Gói thuốc treo ở giữa không trung, chớp mắt lại được thu hồi trở về.
Trần Ôn không đi. Hắn vẫn đứng im trước mặt nàng, không nói gì.
Giang Chiểu rất muốn vào phòng. Bên ngoài hiện giờ gió rất lớn.
"Trong phòng cô còn chút than củi, lát nữa cô sai Nghiêm Thanh mang một ít sang cho nàng."
Bấy giờ Giang Chiểu mới ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt đen như mực, lạnh như băng, không chút độ ấm.
Ngực nàng nhói một cái.
Lâm cô nương từng nói với nàng, dưa hái xanh không ngọt. Khi đó nàng không hiểu như vậy là ý gì, nay đã rõ.
Dù cho đêm nay hắn không đến tìm nàng, nàng cũng không đi gặp Hoàng hậu nương nương nói cái gì. Tình cảm quan trọng là lưỡng tình tương duyệt.
Trước đây do nàng không đúng, không nên quấn lấy hắn. Trong mắt Giang Chiểu mang theo chút áy náy, mỉm cười nói, "Thần nữ không lạnh. Điện hạ vẫn nên lưu lại cho mình."
Ánh mắt Trần Ôn dừng trên mặt nàng, nhìn chằm chằm một hồi, lại không nói gì, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Giang Chiểu quay về phòng. Vừa vào trong, Tố Vân vội kéo nàng đến cạnh chậu than ngồi xuống, bắt lấy tay nàng, tháo lụa trắng ra, tỉ mỉ giúp nàng lấy từng mảnh vụn đá.
"Người đều bằng xương bằng thịt, sao mà không đau được chứ!" Tố Vân kéo tay áo thấm nước mắt, đau lòng nói. "Trong cung đã cho người xử lý đường núi. Tiểu thư, người ráng chịu đựng hai ngày nữa. Hai ngày sau, chúng ta có thể về nhà rồi." Còn chuyện khác, Tố Vân cũng không hỏi nhiều.
Phụ thân tiểu thư mất sớm, Giang gia tuy có đại phòng và lão phu nhân che chở nhưng sao mà so với phụ mẫu ruột thịt.
Tiểu thư từ nhỏ đã hiểu chuyện. Nhưng càng hiểu chuyện càng làm cho người ta đau lòng.
...
Nửa đêm, Giang Hoán tỉnh lại. Vừa tỉnh thì thấy vết thương trên tay Giang Chiểu, khẩn trương hỏi, "Tỷ tỷ, tay tỷ sao lại thế này?"
Giang Chiểu cười đáp, "Không sao. Trời tuyết đường trơn, tỷ sơ ý trượt ngã thôi."
Lời vừa nói xong, nàng xoay người lại, cảm xúc nghẹn cả một đêm, đột nhiên tuông ra, hai hàng nước mắt vô thanh vô tức rơi xuống.
…
Hai ngày sau.
Tuyết dưới chân núi Vạn Thọ Quan cuối cùng cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Giang Chiểu chờ tất cả rời đi hết, bấy giờ nàng mới khởi hành. Khi về đến Giang phủ, tin tức nàng bị từ hôn đã đến tai trên dưới Giang gia.
Giang Chiểu không có phụ mẫu. Nhị phòng chỉ còn mỗi nàng và đệ đệ Giang Hoán.
Mấy năm nay, hai tỷ đệ được lão phu nhân nuôi dưỡng. Vì hôn ước giữa nàng và Thái tử nên thái độ của lão phu nhân với nàng cũng tính là hoà ái, chưa bao giờ trách móc nặng lời.
Đây là lần đầu.
"Trước khi ngươi ra đời thì hôn sự này đã định. Mười bảy năm qua vẫn không có gì, sao gần đến hôn kì, nói lui liền lui?"
Giang Chiểu từ Vạn Thọ Quan trở về, còn chưa kịp vào trong, Giang lão phu nhân đã sớm nghe đồn đãi, trực tiếp ngăn nàng ở cổng, "Hoàng hậu nương nương trước giờ chỉ thân cận với ngươi, ngươi mau tiến cung gặp người, dập đầu nhận sai, cầu xin người tiếp tục mối hôn sự này đi."
Giang Chiểu đứng ở bậc thang trước cổng Giang phủ, gió tuyết táp vào mặt, khuôn mặt lộ dưới áo choàng bị gió thổi đến đỏ bừng.
Trước kia tâm ý của Giang Chiểu đối với mối hôn sự này giống hệt với lão phu nhân.
Rất thích.
Giang lão phu nhân thích vì quyền thế.
Giang Chiểu thích chỉ vì người kia là Trần Ôn hắn mà thôi.
Hai người tuy ý đồ khác biệt nhưng mục đích không hề khác nhau.
Giang lão phu nhân muốn Giang Chiểu lấy lòng Thái tử. Bản thân Giang Chiểu cũng rất vui vẻ nguyện ý.
Đầu tháng dâng dược thiện, cuối tháng tặng điểm tâm.
Sau hai năm cập kê, Giang Chiểu trở thành gương mặt quen thuộc ở Đông cung.
Nửa tháng trước đi Vạn Thọ Quan cầu phúc cũng là chủ ý của lão phu nhân, chẳng may gặp trận đại tuyết lớn nên mọi người mới mắc kẹt ở trên núi,
Giang Chiểu cuối cùng mới nhận ra: dưa hái xanh không ngọt.
"Không đi." Giang Chiểu đứng trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, ánh mắt bình thản, phảng phất có chút lạnh băng ngày tuyết.
Dung mạo Giang Chiểu rất đẹp. Đặt nàng trong một đám người, nhất định nổi bật nhất, tư sắc kinh hồng. Lúc này kết hợp với ánh mắt thanh triệt, mang ý lạnh kia làm lão phu nhân cảm thấy ngỡ ngàng, giống như nhìn thấy Giang nhị phu nhân năm đó.
Đáng tiếc một mỹ nhân như thế nhưng lại không lọt vào mắt Thái tử. Trong lúc Giang lão phu nhân còn chưa hồi thần, Giang Chiểu đã bước vào, nhốt mình trong phòng, ai cũng không muốn gặp.
Giang gia nhất thời sốt ruột đến sứt đầu mẻ trán. Đến tối lão phu nhân không nhịn được nữa, xuất lời. Hoặc là tiến cung cầu xin Hoàng hậu nương nương giữ hôn sự này, hoặc là lập tức đến Phù Dung thành Thẩm gia tránh lời ra tiếng vào, miễn cho thư từ hôn đưa qua càng thêm mất mặt.