Sau Khi Xuyên, Tôi Livestream Nuôi Bé Con

Chương 19.2: Chung giường

[Chương này có nội dung ảnh, hãy bật mạng để xem trọn vẹn nha]

Tống Chiêu hoài nghi mình hình như đã nghe lầm, chỉ làm bữa khuya? Đơn giản vậy sao? Chẳng lẽ lúc nãy Trác Thiếu Phàm ăn chưa no?

Tống Chiêu ngẫm nghĩ, có lẽ thực sự là ăn chưa no, lượng cơm hôm nay Trác Thiếu Phàm ăn so với ở biệt thự của họ không được bao nhiêu.

Tống Chiêu: “Được thôi, anh muốn ăn gì?”

Trác Thiếu Phàm có thể nhớ thương đồ ăn cậu làm, vậy chính là chứng minh tài nghệ của cậu lợi hại. Hơn nữa, thu thập dạ dày ông chủ, chuyện tăng lương sẽ dễ nói chuyện hơn rồi.

Trác Thiếu Phàm: “Cậu xem rồi làm”

Tống Chiêu dơ tay làm dấu OK, sau đó hai người đi xuống lầu vì chiếc bụng Trác Thiếu Phàm đang réo lên.

Mẹ Trác nghe Tống Chiêu muốn xuống bếp làm đồ ăn, lại còn là Trác Thiếu Phàm yêu cầu, nhịn không được quở trách:

- Con nói con xem, vừa mới ăn tối xong lại bày chuyện, Chiêu Chiêu mắc nợ con à?”.

Mẹ Trác học theo tiểu đậu đinh gọi Chiêu Chiêu, nói rồi nhìn về phía Tống Chiêu: “Chiêu Chiêu con đừng nghe nó, muốn ăn gì cứ bảo đầu bếp làm”

Tống Chiêu cười: “Không sao ạ, con cũng thích xuống bếp, ba, mẹ, mọi người cùng nhau ăn chút nhé”. Lúc đầu, cậu còn ngượng ngùng với cách xưng hô này, sau gọi hai lần là thành thói quen, dù sao thì trước khi Trác Thiếu Phàm trở về mẹ Trác đã cho phí sửa miệng, cậu cũng không biết con số bao nhiêu, nhưng khẳng định là dày.

Trác Cảnh Diễm: “Chiêu Chiêu, bảo bảo muốn ăn, bảo bảo có thể ăn cùng không?”. Tiểu gia hỏa là người đầu tiên biểu đạt ý nguyện của mình, sau đó còn nhỏ giọng hỏi. Tuy bé rất muốn ăn đồ ăn Chiêu Chiêu làm, nhưng nếu Chiêu Chiêu nói không cho bé ăn, bé sẽ không ăn, bé không muốn Chiêu Chiêu giận.

Tống Chiêu: “Có thể, nhưng không được ăn nhiều, nếu không khi ngủ khó tiêu hóa, bụng sẽ không thoải mái”. Tống Chiêu ngồi xuống, sờ sờ bụng bé con.

Tiểu gia hỏa lập tức vui vẻ: “Dạ vâng, bảo bảo nghe lời Chiêu Chiêu”

Mọi người thật ra cũng không quá đói, nhưng Tống Chiêu nói muốn xuống bếp, cả nhà nhất định sẽ nể tình nếm thử.

Phòng bếp có cà chua và trứng gà, Tống Chiêu quyết định làm mì trứng cà chua.

Đun nước nóng, cắt cà chua, luộc qua nước sôi để lột vỏ, động tác mau lẹ không mất mỹ cảm.

Cắt cà chua thành miếng nhỏ để qua một bên. Lấy năm quả trứng, đập vỏ, đánh tan. Đổ dầu vào chảo, cho trứng vào xảo rồi để sang một bên.

Lại cho vào chảo ít dầu, đợt dầu nóng để lửa nhỏ, từ từ đổ cà chua vào xào. Đảo đến khi ra nước sốt, mùi cá chua chua chua ngọt ngọt tràn ngập phòng bếp.

“Chiêu ca, thơm qua đi, cần em giúp gì không?”. Trác Thiếu Tâm đi vào hỏi.

Mẹ Trác đưa phí sửa miệng nghe cô gọi Tống Chiêu là chị dâu, cũng bảo cô sửa miệng, gọi anh là được.

Tống Chiêu ngẩng đầu, nói mà ta cũng không ngừng: “Không cần đâu, cũng sắp xong rồi, phòng bếp nặng mùi, em ra ngoài chờ đi”

Trác Thiếu Tâm không đi mà ở lại nhìn động tác của Tống Chiêu.

Trong không khí toàn là mùi cà chua, Tống Chiêu lấy nước đổ vào, nước sôi cho mì vào, năm phút sau lấy ra khỏi nồi.

Một nồi không đủ cho mọi người nên Tống Chiêu tiếp tục làm. Cậu gọi Trác Thiếu Phàm vào bê ba bát mì ra trước cho cha mẹ Trác. Tiểu gia hỏa cũng ham ăn, yên ổn đợi Chiêu Chiêu sắp xếp.

Mì sợi nhanh chín, không qua vài phút đã lấy ra, mỗi người một bát. Tống Chiêu cố ý lấy cho Trác Cảnh Diễm một cái bát nhỏ hơn so với mọi người, bé con cũng không giận dỗi, vui vui vẻ vẻ ăn.