Sau Khi Xuyên, Tôi Livestream Nuôi Bé Con

Chương 19.1: Chung giường

Mẹ Trác vừa nói xong, hai người đều kinh ngạc, chỉ có tiểu đậu đinh vui vẻ: “Được ạ, được ạ”

Mẹ Trác làm như không thấy bộ dáng cứng đờ của hai người họ: “Sao vậy? Hai đứa đã kết hôn lâu rồi cũng không về, hôm nay ở lại một đêm cũng không được sao?”

Hai người vẫn không lên tiếng, mẹ Trác đột nhiên bán thảm: “Ôi, đều nói nuôi con cậy lúc về già, tôi đã lớn tuổi như vậy, chỉ muốn con trai con dâu ở cùng một đêm cũng khó vậy sao?”

[Bán thảm:Tỏ ra đáng thương]

Tống Chiêu: ....

Cậu thực sự không biết mẹ Trác duyên dáng sang quý khi bán thảm lại thành thục như vậy, nước mắt nói chảy là chảy.

Mẹ Trác còn khóc lóc kể lể, Trác Thiếu Phàm vẫn không đổi sắc mặt: “Mẹ chiêu này đã dùng rồi, đổi chiêu khác đi”

Sau đó Tống Chiêu thấy mẹ Trác một giây liên ngừng nước mắt, chỉ vào Trác Thiếu Phàm mà mắng: “Tiểu tử không có lương tâm, con nói đi, làm sao mới chịu ở lại?”

Mỹ nhân chính là mỹ nhân, dù nổi giận cũng không ảnh hưởng vẻ đẹp của bà.

Trác Thiếu Phàm liếc mắt nhìn Tống Chiêu, Tống Chiêu cúi đầu, chuyện này cũng không đến phiên cậu nói đâu, nhìn cậu có ích gì?

Mẹ Trác lại khóc: “Người mẹ này thật đáng thương, có con trai, con trai không ở gần, có cháu trai, cháu trai lại cũng không bên cạnh, mè thì ngày đêm đều mong ngóng...”

Trác Thiếu Tâm và Trác Thiếu Phi cùng trầm mặc, họ hẳn không nên ở đây, nên ở gầm xe mới đúng.

Tống Chiêu: Thật là mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt.

Cha Trác nghiêm túc nói: “Được rồi, làm theo ý mẹ con đi, hôm nay ở lại một đêm”. Cha Trác đã nói, cũng không có biện pháp, hai người chỉ có thể ở lại.

Trác Thiếu Phàm vừa nhả chữ ở lại, mẹ Trác lập tức vui vẻ, còn muốn đưa Tống Chiêu lên lầu nhìn xem còn thiếu gì sẽ kêu người chuẩn bị.

Tống Chiêu suýt bị sự nhiệt tình này dọa sợ, còn chưa kịp nói gì, Trác Thiếu Phàm đã mở miệng bảo cậu đi theo mình. Vì thế phu phu hai người, dưới ánh mắt của cả nhà trước sau lên lầu.

Tiểu đậu đinh cũng định dán theo sau, nhưng bị mẹ Trác ôm chặt: “Bá ngoan ở cùng bà nhé, chúng ta không quấy rầy họ”

Phòng của Trác Thiếu Phàm bên trái lầu hai, có vẻ lớn hơn cả phòng ngủ chính bên biệt thự nhà họ.

Vào phòng, đóng cửa, chỉ có hai người họ.

Tống Chiêu đánh giá một lượt, giường rất lớn, ngủ hai người cũng rất rộng rãi, mà không biết Trác Thiếu Phàm có nguyện ý chia một nửa cho cậu không.

Tống Chiêu nhẹ giọng: “À thì...khụ...đêm nay chúng ta ngủ thế nào?”

Cậu cũng không ngại gì, nhan sắc của Trác Thiếu Phàm nhìn rất “ngon”, nhưng cậu là người biết điều, sao cậu dám “ăn” Trác Thiếu Phàm chứ? Nên chẳng còn lý do gì để cậu xấu hổ cả, đều là đàn ông, ngủ một giường thì làm sao?

Chỉ sợ đại thiếu gia Trác Thiếu Phàm không đồng ý mà thôi.

Ánh mắt Tống Chiêu luôn chằm chằm vào cái giường, Trác Thiếu Phàm sao mà không đoán ra tâm tư cậu, cố ý nói: “Chúng ta ngủ thế nào sao? Đương nhiên là tôi ngủ giường, còn phải hỏi à?” Trác Thiếu Phàm nhướng mày khó hiểu.

Tống Chiêu: Có nhất thiết phải giả vờ thành sói đuôi to không?

[Sói đuôi to: ranh mãnh]

Tống Chiêu: “Phải phải phải, anh là sếp đương nhiên anh ngủ trên giường, tôi là muốn hỏi tôi ngủ đâu? Nếu anh không ngại, tôi cũng ngủ trên giường, anh yên tâm, tôi không ngại” . Tống Chiêu bày ra khuôn mặt tươi cười, bộ dáng không để ý.

Trác Thiếu Phàm nghẹn lại, tâm trạng tự nhiên không còn tốt như trước.

Có chấp nhận cùng ngủ cùng Tống Chiêu, Trác Thiếu Phàm cũng không nói được. Nếu là trước đây, đừng nói trên cùng một giường, phòng ngủ anh cũng không cho Tống Chiêu bước vào. Mà hiện tại, khi mẹ anh nói hai người cùng ngủ, phản ứng đầu tiên lại không phải là bài xích, điều này làm chính anh băn khoăn khó hiểu.

“Được rồi, ông chủ thân cao thể quý, tôi là thô bạo, không nên vấy bẩn ông chủ, cho tôi cái chăn nằm dưới đất cũng được”. Tống Chiêu cố ý nói.

Trác Thiếu Phàm:.....

Thân cao thể quý là nói anh sao? Không vấy bẩn ông chủ? Thể loại dùng từ lung tung rối loạn gì đây?

Đương nhiên anh biết Tống Chiêu là cố ý.

Trác Thiếu Phàm bình tĩnh nói: “Cậu không cần nói những lời này kích động tôi, cậu thích ngủ trên trên cũng không phải không được”

Tống Chiêu: “Nhưng sao?”. Sau câu nói kiểu này không thể thiếu “nhưng” được.

Trác Thiếu Phàm: “Thông minh, điều kiện là, làm cho tôi bữa ăn khuya”

Không sai, yêu cầu của Trác tổng nhà ta chỉ đơn giản như vậy.

Tống Chiêu: ? ?

===

Lịch đăng truyện không rõ nữa, gần Tết nên Bò sẽ hơi bận. Cứ giục editor nhiều vào, chẳng ai nói gì là nó nản sinh lười. Đừng quên đặt yêu thích, theo dõi để có thông báo sớm nhất.

Sau Tết mình sẽ cố gắng sắp xếp lịch nhé.