Sau Khi Xuyên, Tôi Livestream Nuôi Bé Con

Chương 15.1: Áo khoác lọt gió

[Chương này có nội dung ảnh, hãy bật mạng để xem trọn vẹn nha]

Tống Chiêu quá nhập tâm phát sóng trực tiếp, nên không phát hiện Trác Thiếu Phàm trở về, không để ý trong nhà có thêm một người, cũng không phát hiện bầu không khí có chỗ sai sai.

Trần Cảnh nghe Tống Chiêu nói vậy liền sợ ngây người, hận không thể nhanh chân bịt miệng Tống Chiêu lại.

Trác Thiếu Phàm trở về vừa lúc Tống Chiêu đang ‘múa dao’, vì không để ảnh hưởng đến Tống Chiêu phát sóng nên Trần Cảnh chỉ nhỏ giọng chào hỏi Trác tổng.

Khi biết Trần Cảnh là ai, Trác Thiếu Phàm còn gọi Trần Cảnh sang một bên nói chuyện riêng, lúc sau mới quay lại, vừa lúc phát sóng của Tống Chiêu cũng sắp kết thúc nên đứng ở cửa phòng bếp nhìn.

Ai cũng không nghĩ câu đầu tiên Tống Chiêu nói với Trác Thiếu Phàm sẽ là như vậy.

Trác Thiếu Phàm: “Tôi nhớ không lầm đã nói, biệt thự này trên danh nghĩa vẫn là của tôi?”

Trác Thiếu Phàm nhẹ giọng hỏi lại, cho nên, anh quay về biệt thự của mình, có vấn đề gì sao?

Tống Chiêu: ...

Tiểu gia hỏa ngẩng đầu nhìn Tống Chiêu rồi lại nhìn Trác Thiếu Phàm, sau đó tiến lại gần Tống Chiêu, vươn tay nhỏ kéo vạt áo cậu: “Chiêu Chiêu, cha đã về rất lâu rồi, cha cũng xem Chiêu Chiêu nấu cơm đó”

Tống Chiêu cúi đầu nhìn nhóc con, hơi xấu hổ nhìn lên Trác Thiếu Phàm, theo bản năng nói: “À...cái kia...gì nhỉ...tôi không có ý đó, chỉ là không biết anh về, anh ăn cơm chưa? Nếu không, tôi lại làm thêm đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn”

Tống Chiêu cũng biết mình hỏi câu kia không thích hợp, dù sao cậu cũng đang ở nhà của Trác Thiếu Phàm.

Trác Thiếu Phàm: “Được, vậy cậu chuẩn bị chút” Sau đó, quay về phía Trần Cảnh: “Trần tiên sinh cũng ở lại dùng cơm đi”

Trần Cảnh: “Như vậy quá quấy rầy mọi người rồi, tôi...”

Mục đích của Trần Cảnh vốn là tới cọ cơm, nhưng giờ Trác tổng đã trở lại, anh nào dám ở lại, nhất là vừa rồi hình như Tống Chiêu đã khiến Trác tổng không vui, anh là một người ngoài, tốt nhất không nên ở lại xem náo nhiệt.

Không được từ chối mỹ thực, nhưng sinh mệnh càng quan trọng hơn.

Tống Chiêu: “Anh Cảnh, anh ở lại ăn cơm đi, có gì mà quấy rầy, em còn chưa cảm ơn nhiều năm anh giúp đỡ đâu”

Tống Chiêu suy nghĩ, nếu Trần Cảnh đi rồi, vậy bàn ăn chỉ còn cậu, Trác Thiếu Phàm và nhóc con.

Vậy thì khó xử lắm, còn không bằng để Trần Cảnh ở lại, dù Trác Thiếu Phàm tức giận cũng không đến mức làm khó cậu trước mặt người ngoài.

Trác Thiếu Phàm: “Cậu chuẩn bị đi, Trần tiên sinh ra ngoài ngồi đi”

Mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn cậu và nhóc con ở lại, cậu sờ sờ đầu nhóc: “Được rồi, nhóc ra ngoài đi, chút nữa là cho nhóc canh trứng”

Tiểu bằng hữu Trác Cảnh Diễm cười tủm tỉm, lại tự sờ đầu nhỏ của mình: “Cảm ơn Chiêu Chiêu”

Vô cùng vui thích chạy ra ngoài.

Trong phòng khách, Hồng Lệ bưng trà tới, Trác Thiếu Phàm ngồi trên sô pha, không biết đang nghĩ gì.

Trần Cảnh ngồi rất câu nệ, nhìn Trác Thiếu Phàm, không biết có phải đang tức giận Tống Chiêu không.

Trác Thiếu Phàm giận sao?

Cũng không phải, anh không đến mức vì một câu nói không nghiêm trọng mà buồn bực.

Không khí phòng khách có chút nhưng đọng, bé con đi ra, cố ý đến gần người cha một năm không gặp mấy lần, nhóc cũng không gọi cha, chỉ đứng nhìn Trác Thiếu Phàm.

Trác Thiếu Phàm vốn dĩ không cảm giác được, nhưng ánh mắt nhóc con quá mức mãnh liệt, vì thế anh cúi đầu, thưởng cho tiểu gia hỏa một cái liếc mắt.

Trác Cảnh Diễm thấy cha mình nhìn qua, vẻ mặt khoe khoang, ngữ khí đặc biệt kiêu ngạo: “Vừa nãy Chiêu Chiêu sờ đầu con, Chiêu Chiêu còn nói là canh trứng cho con ăn”

Trác Thiếu Phàm: ...

Trác Thiếu Phàm: “Phải không? Vậy con khá lợi hại đấy”

Trần Cảnh: ... Đây là lần đầu anh chứng kiến phương thức ở chung của cha con họ, anh còn khá tò mò, sao anh cảm giác so với Trác tổng thì Trác tiểu thiếu gia càng thân cận với Tống Chiêu hơn vậy?

Tiểu gia hòa nghe xong càng thập phần đắc chí, Chiếu Chiêu chính là thích bé.

Trong phòng bếp, Tống Chiêu động tác nhanh nhẹn, lại có đầu bếp Dương hỗ trợ, chỉ chốc lát 3 món 1 canh đã đủ trên bàn.

Tống Chiêu đến phòng khách: “Cơm tối đã xong, mọi người vào ăn cơm đi”

Trác Thiếu Phàm vừa nghe, tay chân cứng nhắc từ sô pha đứng lên.

Nhưng Trác Thiếu Phàm mau lẹ cũng không nhanh bằng động thái của nhóc con. Trác Cảnh Diễm sớm nghe được tiếng bước chân của Tống Chiêu liền nhảy xuống sô pha, chạy đến nhà ăn.

Trác Thiếu Phàm khách khí: “Trần tiên sinh, mời”

Trần Cảnh: “Trác tổng khách khí quá, ngài đi trước”

Ai có năng lực ngồi cùng bàn Trác thị tổng tài? Sợ là Triệu tổng còn chưa có cơ hội này, giờ anh có. Điều này đủ để anh kiêu ngạo nhiều năm.

Tiến vào nhà ăn đã có mùi thơm, Tống Chiêu cũng không làm gì phức tạp, đều là mấy món đơn giản. Ngoài cá quế chiên xù còn có thịt xào ớt chuông, cà tím thịt bằm, bông cải xanh và canh trứng cà chua.

Tống Chiêu: “Đều là cơm nhà, không được ngon như nhà hàng, mọi người nếm thử, nếu hương vị không tồi lần sau có thể phát sóng trực tiếp”