Sau Khi Xuyên, Tôi Livestream Nuôi Bé Con

Chương 14.1: Cá quế và con sóc

Trần Cảnh bị gọi lên văn phòng có chút mơ hồ, không biết sếp vì sao gọi mình.

Lão tổng Giải trí Tinh Trừng là người đàn ông hơn 50 tuổi, thấy Trần Cảnh tiến vào, nhanh chóng bảo Trần Cảnh ngồi xuống đối diện.

“Triệu tổng, ngài tìm tôi là có việc gì sao?” Trần Cảnh cũng không phải người đại diện đứng đầu công ty, cũng không dẫn được một đại minh tinh, thật sự không biết sao lão tổng lại đột ngột triệu kiến mình.

Triệu tổng: “Tiểu Trần ngồi xuống đi, tôi nhớ rõ trong tay cậu có nghệ sĩ gọi là Tống Chiêu phải không?”

Nhắc tới Tống Chiêu thái độ lão tổng hòa ái hẳn, Trần Cảnh đã đại khái hiểu rõ tình hình.

Do Tống Chiêu yêu cầu, nên Trần Cảnh cũng không đem việc Tống Chiêu kết hôn với tổng tài Trác thị báo lên trên. Nhưng hiện tại xem ra, lão tổng đã biết.

Trần Cảnh: “Đúng vậy, Tống Chiêu gần đây rất nỗ lực”

Cũng không đề cập tới điều gì khác, nhưng lời của Trần Cảnh cũng cho Triệu tổng biết một tin, chính là, Tống Chiêu xác thật có hậu đài.

Vừa mới nãy ông nhận được điện thoại của thư ký Bành, ông còn sửng sốt một hồi. Thư ký Bành cũng không nói thẳng cái gì, chỉ nói công ty ‘ngọa long tang hổ’, có hạt giống tốt, tương lai triển vọng, không nên bị mai một.

Sau đó là mấy lời như có người trong công ty anh ta rất thưởng thức hạt giống này… Cuối cùng nói ra một cái tên liền tắt điện thoại.

Này là người đều sẽ hiểu, sợ là vị cao tầng nào của Trác thị coi trọng nghệ sĩ của bọn họ.

Mà thư ký Bành là thư ký của tổng tài Trác thị, ai có thể chỉ thị anh ta gọi cuộc điện thoại này đây? Không cần nói cũng biết.

Tuy rằng công ty không chủ trương dẫn mỗi nghệ sĩ, nhưng đối phương là chủ tịch tập đoàn họ Trác, ai có thể không động tâm?

Tống Chiêu là nghệ sĩ nhỏ, ông là lão tổng cũng không để ý đến, cho nên tắt điện thoại của thư ký Bành mới cho người đem tư liệu của Tống Chiêu tới. Nhìn cong lại hoài nghi sở thích của vị Trác tổng này, Tống Chiêu bộ dáng không tồi nhưng vào giới mấy năm cũng không có chút bọt nước nào, Trác tổng là coi trọng cái gì?

Chẳng lẽ người có tiền đều thích cốt truyện tiểu mỹ nhân ngốc nghếch?

Không hiểu, không hiểu.

Dù không hiểu nổi nhưng với cuộc điện thoại này của thư ký Bành, ông không thể làm như không biết, nhất định phải có sắp xếp mới cho Tống Chiêu.

Tuy nhiên, thư ký Bành cũng nói không thể cung cấp tài nguyên quá tốt, ông càng thấy khó hiểu, vậy là muốn nâng Tống Chiêu hay không nâng đây?

Mặc kệ là nâng hay không, tài nguyên vẫn phải cấp. Nên ông trực tiếp gọi Trần Cảnh tới phân chia công việc, sau đó ông cũng không cần lo lắng, để Trần Cảnh liệu việc mà làm là được.

Nhìn bộ dáng của Trần Cảnh chắc cũng biết sau lưng Tống Chiêu có người, vậy càng tốt, cho anh ta lo liệu là xong.

Trở lại văn phòng, Trần Cảnh mạnh dạn gọi vào số Bành Dương mà anh lấy được từ Triệu tổng.

Mười phút sau, cuộc gọi đã tắt. Trần Cảnh đã biết, Trác tiên sinh muốn đưa tài nguyên cho Tống Chiêu, nhưng lại sợ tài nguyên tốt quá, khi bận rộn sẽ không thể lo toan hết việc trong gia đình.

Đã có một lời của Trác tiên sinh thì mọi việc cũng sẽ thuận lợi hơn, khi biết Tống Chiêu kết hôn với Trác tổng anh cũng không dám gây ra động thái lớn, nhưng hiện giờ Triệu tổng, nếu muốn tài nguyên cho Tống Chiêu, Triệu tổng có thể hỗ trợ.

………..

Tống Chiêu không biết đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hôm nay, cậu có lớp thanh nhạc, vội vàng tới sớm, mặc dù hát hơi lạc tông nhưng không sao, cậu vẫn thấy ổn.

Trước khi lớp học bắt đầu, Tống Chiêu đã đăng tải nguyên liệu làm ‘cá quế chiên xù’ trong phần mềm phát sóng trực tiếp, sau hai phút đã nhận được hàng chục phản hồi và lượt thích.

Tốc độ này dọa Tống Chiêu nhảy dựng, nhìn số lượng người hâm mộ anh, không ngờ lại có gần 10k. Việc này khiến cậu càng kinh ngạc, cậu biết có kiểu mua follow ảo. Có tiền mua tiên cũng được, mua fans tính là cái gì, nhưng cậu làm gì có tiền?

Chẳng lẽ Trần Cảnh mua cho cậu?

Còn chưa nghĩ xong, giáo viên thanh nhạc đã tới, nên học trò Tống Chiêu ngoan ngoãn cất điện thoại đi.

Học tiết thanh nhạc như ‘nước đổ lá khoai’ cũng không ảnh hưởng tới việc cậu nghiêm túc nghe giảng. Tan học xong liền trực tiếp đến phòng làm việc của Trần Cảnh, Trần Cảnh nghe việc tăng follow, cười. Lượng theo dõi thực sự không phải anh mua. Chủ yếu do Tống Chiêu dạy nấu ăn vừa nghiêm túc vừa cẩn thận, cho dù học theo không được nhưng nhìn thành phẩm đều sẽ thích xem.

Có người thích xem, lại đề cử cho bạn bè người thân, tích tiểu thành đại, lượng fans đương nhiên là tăng lên.

Chuyện này là bình thường.

Tống Chiêu nghe được đây không phải fans ảo, liền yên tâm, may mà không tiêu tiền.

Cậu cũng không còn việc gì cần làm, định trở về chuẩn bị livestream làm cá quế chiên xù. Trần Cảnh đang chọn kịch bản đến đau đầu nghe thấy thì hứng thú tò mò, anh cũng muốn biết ‘cá quế chiên xù’ rốt cuộc là món ngon gì, dứt khoát cùng Tống Chiêu trở về.

[Cá quế của Chiêu là cá quế, còn ‘cá quế’ của Cảnh là ‘con sóc’]

Tống Chiêu: …

Vì là cuối tuần nhóc con không cần đi học. Còn Trác Thiếu Phàm dù là ông chủ tập đoàn thì vẫn phải tăng ca, rất vất vả, ông chủ cố lên, cuối năm cho cậu tiền thưởng nhiều một chút! Tống Chiêu không thể không cảm thán một câu.

Đến nhà, thấy tiểu đậu đinh như ‘hòn vọng mẫu’ trông mòn con mắt chờ cậu trở về. Thấy Tống Chiêu về, đậu nhỏ muốn nó lại thôi, bé định cùng Tống Chiêu chào hỏi.

[Dân gian có ‘hòn Vọng phu’ còn Trác gia có ‘hòn vọng mẹ’]

Tống Chiêu lại làm không như nhóc mong đợi. Nhóc con dẩu dẩu miệng nhỏ: “Chiêu Chiêu đã về, con, con…” rất nhớ Chiêu Chiêu nha là mấy chữ đến miệng lại không phát ra, nhóc hơi thẹn thùng đó.

Tống Chiêu vẫn chờ nhóc con nói xong, mà nửa ngày không được một câu.

Tống Chiêu: …

Tống Chiêu: “Ừ, nhóc tự chơi đi, chút nữa làm cá quế chiên xù cho nhóc ăn”

Cá quế chiên xù không phải mỹ thực của thế giới này, nhưng ở thế giới hiện thực lại là món truyền thống của Tô Châu, hương vị thơm ngon, giòn nộn, hẳn sẽ phù hợp với khẩu vị thằng bé.

Trác Cảnh Diễm vỗ tay: “Dạ dạ, Chiêu Chiêu không cần làm việc vất vả nha”

Tống Chiêu cười một tiếng, tiểu gia hỏa này còn là một áo bông nhỏ, không biết về sau còn ấm áp như vậy nữa không.

[áo bông nhỏ: ấm áp, biết quan tâm]