Tống Chiêu không biết quản gia Khương đang nghĩ gì, khi nhìn thấy tiểu đậu định trở về thì chuẩn bị ăn cơm.
Tống Chiêu: “quản gia Khương, cùng ngồi xuống ăn cơm đi.”
Tống Chiêu lễ phép mời một tiếng, dù sao quản gia Khương cũng là bề trên, còn ở Trác gia nhiều năm. Bà chứng kiến Trác Thiếu Phàm lớn lên, hiện tại còn chăm lo cho Trác Cảnh Diễm.
Nếu không phải mấy năm sau quản gia Khương bị bệnh qua đời, nguyên chủ sao dám tự tung tự tác, ngược đãi Trác Cảnh Diễm.
Quản gia Khương: “Chiêu thiếu, điều này e rằng không thích hợp.”
Bà Khương vẫn rõ ràng thân phận của mình.
Tống Chiêu: “Không sao. Chỉ có tôi và thằng bé mà thôi, không ai ăn cùng sẽ khá nhàm chán. Hơn nữa, đồ ăn là tôi tự nấu, bà thử xem hương vị thế nào?”
Nghe cậu nói vậy, quản gia Khương nhớ tới cậu chủ nhà mình từ khi kết hôn cũng chưa về. Để Tống Chiêu ở một mình trong biệt thự quả thật hơi quá đáng. Khiến Chiêu thiếu nổi giận còn phải tự mình xuống bếp, nếu bà nói không đồng ý, chẳng phải sẽ làm Chiêu thiếu mất mặt sao?
Quan trọng nhất là mùi của mấy món ăn rất thơm, quá lôi cuốn, vì thế, quản gia Khương cung kính không bằng tuân mệnh ngồi xuống ghế.
Bạn nhỏ Cảnh Diễm đã sớm ngồi trên ghế của mình, hai cái chân nhỏ còn đang lắc lư giữa không trung: “Mẹ ơi, trứng... trứng...là cho con sao?”
Bé vẫn thích gọi là “mẹ”, vì “mẹ” đã kết hôn với cha mà, khẳng định phải gọi là “mẹ” nha. Các bạn bảo bé phải gọi là mẹ kế, mẹ kế cũng là mẹ mà.
Nghĩ đến bạn bè ở nhà trẻ, Trác Cảnh Diễm hơi tức giận, hôm nay bé khoe được mẹ đưa đi học, còn cho mình ăn “cơm đen” giống mẹ mà họ không tin, còn bảo bé nói dối. Bé mới không thèm nói dối.
Bé rất buồn bực, sao mọi người không chịu tin bé? Còn suốt ngày nói mẹ kế không tốt, họ toàn nói bậy.
Mặc dù, mấy hôm trước mẹ còn trước cười với bé khi có bà nội Khương, lúc không có ai sẽ không cười với bé. Nhưng hai hôm hay “mẹ” không như vậy nữa, dù còn phớt lờ bé nhưng sẽ gọi bé là nhóc con, đưa bé đi học còn cho bé đồ ăn ngon, giống như “mẹ mới” thích bé.
[ mình định dùng từ "phớt lờ/dửng dưng" câu cú thuận hơn nhưng với tuổi của bé có thể chưa hiểu, nên mình dùng "không cười" cho đơn giản với suy nghĩ của bé, có ý định cả đó]
Hiện tại nhìn món trứng đặc biệt trước mặt, bé rất vui. Mới vừa nãy, bà nội Khương nói những món này đều do mẹ làm, trứng này là mẹ cố ý làm cho cậu, bé thích lắm.
Tống Chiêu lại lần nữ bị nghẹn, không thể bỏ qua cái từ “mẹ” này được sao?
Tống Chiêu: “Nhóc con, hôm qua bảo nhóc như thế nào? Không được phép gọi ta là mẹ nữa, nhóc nhìn xem, ta là đàn ông.”
Đầu nhỏ của bạn Cảnh Diễm hiện lên mấy dấu hỏi chấm to đùng: ? ? ?
Điều “mẹ” vừa nói hình như cũng đúng, mẹ của các bạn khác đều là con gái, sao mẹ bé lại là con trai?
Nhưng mà, ông bà nội và các cô chú đều nói “mẹ” sau này sẽ là “mẹ mới” của bé mà, vậy “mẹ” có phải mẹ không?
Bé con hoàn toàn rối rắm.
Trác Cảnh Diễm: “Vậy con phải gọi thế nào ạ?”. Bạn nhỏ lễ phép rụt rè hỏi.
Tống Chiêu: “Nhóc có thể gọi là anh tr...quên đi, nhóc gọi ta là Chiêu Chiêu đi”
Vốn muốn thằng bé gọi mình là anh trai, những nghĩ lại, cậu chỉ cách Trác Thiếu Phàm vài tuổi, nếu khi Trác Thiếu Phàm trở về nghe thấy nhóc gọi mình là anh, cậu lại không biết giải thích thế nào.
“Vâng ạ, con biết rồi, Chiêu Chiêu” Cậu chủ nhỏ Trác Cảnh Diễm ngạo kiều, nhỏ giọng nói.
Khỏi nói, cậu nhìn bé đáng yêu suýt nhũn tim luôn.
“Mau ăn cơm thôi”
Tống Chiêu bảo quản gia Khương và bé đáng yêu dùng bữa, rồi tự mình động đũa trước, chặc, kỹ thuật nấu ăn của cậu quá thực rất ổn, thịt bò tươi mềm, ớt hơi cay nhưng tăng hương vị, ăn với cơm phải nói là xuất sắc.
Sau khi nếm một miếng, quản gia Khương càng chắc chắn thiếu gia nhà mình nhất định là bị tài nấu ăn của Chiêu thiếu chinh phục.
Tống Chiêu: “Thịt bò hơi cay, bà rửa qua nước nóng hai lần rồi cho thằng bé ăn là được, tôm thì dễ ăn, gắp cho nó nhiều chút.”
Quản gia nghe xong mới quay sang nhìn tiểu thiếu gia đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bàn ăn, bộ dáng như sắp chảy nước miếng rồi.
Quản gia Khương:.......
Ôi, thật là vết nhơ trong sự nghiệp của bà, sao bà lại có thể không chú ý tới mong muốn của tiểu thiếu gia như vậy chứ, đúng là sơ ý quá!
[ lyingb: Ảnh này chắc khớp với bộ dạng bé đáng yêu này, phải không mấy cô? ]
Thế là bà làm theo lời Tống Chiêu, gắp hai miếng thịt bò cho vào nước để khử cay rồi mới đặt vào bát cậu chủ nhỏ.
Trác Cảnh Diễm chờ đến héo mòn, nhìn thấy thịt bò trong bát, lập tức gắp vào miệng, ha..ha..ha... cay cháy miệng luôn, nhưng thịt bò thật ngon.
Trác Cảnh Diễm suýt xoa: “Rítt...rítt ...cay quá, cay quá ... cháu muốn ăn nữa...măm...măm...”
Tống Chiêu: ........
Cậu dự đoán đây có thể là tuyển thủ ăn cay tương lai nặng ký.
===
lyingb:
Các nàng hãy bật mạng lên xem ảnh nha!
Tôi đói, bạn cũng phải đói. *nụ cười biến chất*