Sau Khi Xuyên, Tôi Livestream Nuôi Bé Con

Chương 4.2: Đây là lý do kết hôn á?

Trần Cảnh ngoáy ngoáy lỗ tai: “Tôi không nghe rõ, cậu nói lại lần nữa xem nào?”

Tống Chiêu lại tung ra một chiêu khác, lớn giọng nói: “Anh Cảnh, em nói là em kết hôn, đối tượng là tổng tài tập đoàn Trác Thị.”

Trần Cảnh cười, anh còn tưởng chuyện gì lớn lắm: “Tống Chiêu, cậu cũng đừng cùng anh nói giỡn, anh là trò đùa của cậu sao, cậu thấy mặt anh có ngu không? .” Tống Chiêu nói cậu kết hôn với chủ tịch Trác Thị , anh một chữ cũng không tin.

Tống Chiêu:……

Cậu biết sẽ có kết quả như vậy nên lấy điện thoại ra, cho Trần Cảnh xem ảnh giấy đăng ký kết hôn của mình và Trác Thiếu Phàm.

“Em không rõ vì sao anh ta lại cùng em kết hôn, cũng không biết cuộc hôn nhân này sẽ kéo dài bai lâu, không biết chừng mấy ngày nữa lại ly hôn, nhưng em vẫn muốn báo trước với anh một tiếng”. Để chuẩn bị tinh thần.

Biểu tình trên mặt Trần Cảnh hóa đá, rồi nứt nẻ.

Trần Cảnh: “Điều này là thật sao? Cậu chắc chắn? Không cậu làm giả chứ?”

Tống Chiêu: “Em làm giả nó làm gì?”

Trần Cảnh:……

Có nhiều lý do lắm nhá, ít nhất là nếu công ty biết cậu là phu nhân tập đoàn Trác Thị, dù cho cậu chỉ là người vô hình nhất định sẽ tiếp tục gia hạn hợp đồng.

Tống Chiêu: “Được rồi, sự việc em cũng đã nói với anh, giờ đưa em về đi, hiện em ở số 1 Biên Kinh”

[Tác giả dùng từ “汴景: biàn jǐng” nhưng mình gõ thử trên baidu thì thấy “汴京: biàn jīng: thủ đô Bắc Tống, nay gọi là Khai Phong, Hà Nam”, không biết có sự nhầm lẫn không, mình nghĩ nó có thể là”北京: běijīng: Bắc Kinh” sẽ hợp ngữ cảnh hơn, nhưng đây là thế giới trong sách nên mình cũng không rõ, mọi người có thể góp ý cho mình nha]

Cho tới khi đưa Tống Chiêu đến nơi, Trần Cảnh vẫn cảm thấy không chân thật. Nhưng nhìn thấy Tống Chiêu xoát thân phận, có thể lái xe vào, thì dù giả cũng thành thật.

Tống Chiêu trở về phòng sau khi thử vai, ngày trước cậu rất bận, luôn muốn có một kỳ nghỉ dài hạn.

Giờ được nghỉ ngơi rồi, cậu lại cảm thấy cạn kiệt năng lượng, trống rỗng.

Đột nhiên, quản gia Khương gõ cửa, Tống Chiêu lập tức từ trên giường ngồi dậy, đoan đoan chính chính nói: “Mời vào.”

quản gia Khương: “Chiêu thiếu, sao cậu về sớm vậy? Không đi dạo phố? Không mua sắm sao?”

Tống Chiêu nói thầm, với số dư của cậu, mua được cái gì?

Tống Chiêu: “Không cần mua gì, bà tìm tôi có việc gì sao?”

Quản gia Khương: “Là thế này, hôm qua thấy cậu ăn không ngon, muốn hỏi cậu thích ăn gì?”

Mặc dù sau khi Chiêu thiếu gả cho thiếu gia nha cậu, thiếu gia cũng không trở về, nhưng có giấy kết hôn, bằng chứng xác thực cho thân phận phu nhân của Tống Chiêu, nên thân là quản gia, bà cần phải quan tâm.

Vừa nói đến ăn uống, Tống Chiêu miệng khát lưỡi khô, đồ ăn của thế giới này chỉ có thể dùng từ “bình thường” để hình dung, trời biết làm thế nào có hương vị thống nhất như vậy.

Vì thế để tôn thờ, cúng bái "Ngũ tạng" của mình, Tống Chiêu quyết định phô diễn tài nghệ.

[ lyingb: ý bạn Chiêu là bảo vệ cái bụng của bạn ấy đó]

Tống Chiêu: “Hôm nay chuẩn bị món gì?”

quản gia Khương: “Có thịt bò, tôm, cá và một ít rau”

Tống Chiêu: “Bà sơ chế giúp tôi thịt bò và tôm, xong tôi sẽ tự nấu”

quản gia Khương kinh ngạc: “Chiêu thiếu, cậu định xuống bếp? Cậu biết nấu ăn sao?”

Tống Chiêu rất khiêm tốn: “Chỉ biết làm chút cơm nhà, cũng không biết mùi vị thế nào.”

quản gia Khương nghe thấy lời khiêm tốn của Tống Chiêu, hơi hơi tin tưởng nhưng vẫn hoài nghi.

Rồi bà cũng không ngăn cản cậu, phu nhân muốn thì có thể nấu, cùng lắm hơi khó ăn nhưng tốt hơn là cả ngày không làm gì.

Tống Chiêu không biết suy nghĩ của quản gia Khương, chờ quản gia Khương báo cho cậu nguyên liệu đã chuẩn bị xong, liền bay thẳng vào phòng bếp.

Đầu bếp được biệt thự thuê chắc khoảng 30 tuổi, biểu tình có chút không vui, nhưng vì Tống Chiêu là chủ nhà nên cũng chưa nói gì.

Sau khi Tống Chiêu vào bếp, quản gia Khương liền đi đón cậu chủ nhỏ tan học. Tống Chiêu dự tính làm vài món đơn giản như tôm hấp muối tiêu, thịt bò xào cần tây thêm một đĩa rau xào là đủ.

Nhân tiện, làm cho đứa nhỏ món sữa trứng, mặc gì nói là phải tránh xa đứa bé, nhưng nó có bao lớn, lại còn là đứa bé hài lòng chỉ với bát cơm trộn nước tương. Thật đáng thương.

[sữa trứng: trứng thêm bột, bơ... núng nính như sữa, giống như trứng hấp đó]

Người đầu bếp kia vốn chuẩn bị xem kịch vui, những người này làm sao có thể nấu ăn, cho rằng chút nữa khẳng định là mình còn phải thay cậu thu rọn đống bừa bộn.

Mà Tống Chiêu, vừa vào phòng bếp liền thay đổi khí thế, đem thịt bò rửa sạch, đặt trên thớt cắt thành từng miếng nhỏ, đao pháp điêu luyện không chê vào đâu được, khiến đầu bếp kia sốc tới nỗi trợn trừng mắt.

Tống Chiêu không biết tay nghề mình bị lộ rồi, chuyện này quá bình thường.

Thịt bò cắt miếng, ướp với rượu nấu ăn khoảng 10 phút. Sau đấy cắt cần tây, đặt sang một bên, bật lửa, đổ dầu đợi chảo nóng thì cho thịt bò vào xào qua, khi thịt đổi màu thì lấy ra tránh để lâu.

Sau đó cho tỏi băm, ớt băm xào đến khi có mùi thơm thì cho cần tây vừa cắt vào, cuối cùng cho thịt bò vào xào.

Chín rồi đổ ra đĩa, động tác liền mạch lưu loát.

Mùi thơm của cần tây và thịt bò ngập tràn phòng bếp, dù bật máy hút mùi cũng không hề ảnh hưởng.

Đầu bếp dán mắt nhìn thao tác của Tống Chiêu, hương vị này không cần ăn cũng biết món này ngon như nào.

Tống Chiêu cũng không để ý tới ông, tiếp tục làm tôm nướng muối tiêu, cậu cắt gừng và hành lá thành từng khúc, rải ở đáy, rồi xếp chồng tôm lên, đem muối và gia vị đổ đều lên tôm, đậy nắp nồi, đợi vài phút nữa sẽ chín.

Tiếp tục xào rau, hấp sữa trứng thì nghe được âm thanh đầu bếp cùng Hồng Lệ nuốt nước miếng. Tống Chiêu bật cười, mấy món cậu nấu thực sự là cơm nhà, không phải sơn hào hải vị đâu.

Khi tiểu đậu đinh được quản gia Khương đón về, ngửi thấy mùi thơm mê người liền chạy thẳng đến nhà ăn.

Quản gia Khương cũng sợ ngây người, đồ ăn ngửi thôi cũng thấy no, bà dường như hiểu được vì sao thiếu gia lại đồng ý cưới Chiêu thiếu rồi.

Với kỹ năng nấu nướng này, bà cũng nguyện ý.

Con đường ngắn nhất đến trái tim là đi qua dạ dày.

====

Tác giả có chuyện nói: Nếu đi ngang qua thì đừng bỏ lỡ, trước khi rời đi hãy lưu vào bộ sưu tập của mình.

Editor:

Truyện khá nhẹ nhàng, thích hợp đọc khi đói. Ăn uống và nuôi bé đáng yêu có thể an ủi tâm hồn sau khi đọc mấy truyện âm u, phải khóc một dòng sông như công trầm cảm, thụ có khuynh hướng tự sát...

Có nàng nào giống tớ không? Tìm ngược xong tự chữa lành. Mọi người thử đọc vài truyện dạng nuôi bé con đi, chữa lành hiệu quả nha. Tui tìm motip này mỏi mắt luôn.