Khương Huyện lệnh đang chuẩn bị thỏa hiệp, chuẩn bị thẩm án lại.
Lúc này trong đám người, Khương Cốc Vũ đã sớm đi theo Khương Bạch Lộ đương nhiên cũng sẽ không để Khương Bạch Lộ như ý.
Vì vậy, cũng mang theo vây mũ Khương Cốc Vũ đi ra nói: "Vị cô nương này quả thực lời này không ổn. Này làm sao có thể nói là lời của một bên chứ. Đứa nhỏ trong bụng Chu tiểu thư đây chính là bằng chứng đó.”
"Chu tiểu thư nói hai tháng trước đến ngôi miếu ở ngoại ô dâng hương, nhưng vừa hay hai tháng trước ta vẫn luôn ở ngôi miếu vùng ngoại ô vì trong nhà cha châm hương thủ trai, nhưng lại chưa từng gặp qua Chu tiểu thư.”
"Hơn nữa nơi đây có Huyện lệnh đại nhân làm chủ, ngoại thành xung quanh vẫn luôn yên bình, đã rất lâu rồi chưa xuất hiện bọn cướp…Chu tiểu thư lý giải quả thực còn nhiều chỗ chưa hợp lý.”
Khương Vũ Cốc ngay lập tức chỉ ra vấn đề, khi nói đến bọn cướp lập tức nhấn mạnh, cố tình chỉ ra trọng điểm cho Khương Huyện lệnh.
Khương Huyện lệnh nghe xong cũng lập tức thanh tỉnh.
Đúng vậy, không thể thừa nhận việc Chu Lục Mai bị bọn cướp bức hϊếp là đúng. Nếu nơi ông tiếp quản mà xuất hiện bọn cướp, đó chính là ông làm việc tắc trách. Bởi hằng năm mỗi tấu chương ông trình triều lên đều ca ngoại thành yên ổn, dân chúng yên ổn, nói chính mình có công quản chế.
Nếu như thừa nhận ngoại thành có cướp, chẳng phải tấu chương ông trình lên phạm tội khi quân hay sao.
Thiếu chút nữa thì bị nữ nhi bất hiếu kia hại thảm rồi.
Vẫn là lão tứ nhà ông thông minh nhất.
Khương Huyện lệnh lập tức ho khan gật đầu: "Đúng vậy, vị công tử này nói có lý.”
Khương Bạch Lộ: …
Có lý cái con khỉ
Khương Bạch Lộ nhìn Khương Cốc Vũ xuất hiện quấy rối mình quả thực chỉ muốn nhốt hắn trong nhà, dung mạo biến dạng rồi còn chạy nhảy lang thang ra ngoài, thực không biết xấu hổ.
Cho dù trong lòng mắng nhưng ngoài mặt Khương Bạch Lộ không thể phản bác lại lời nói của y.
Cho nên.
Khương Bạch Lộ chỉ có thể nén tức giận, tiếp tục uy hϊếp Khương Huyện lệnh:
"Dân nữ thấy vụ án vẫn còn nhiều uẩn khúc, mong đại nhân cẩn thận thẩm án, nếu như không thể làm cho rõ ràng, dân nữ dù có cáo trạng lên kinh thành cũng muốn làm cho rõ, lúc đó mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn.”
Nàng ta nói lời nghiêm túc, vẫn là ám chỉ dùng hoàng tử trên kinh thành chống lưng cho bản thân.
Khương Vũ Cốc cũng không muốn cho nàng ta được như ý nguyện, đối diện với Khương Huyện lệnh mở lời:
"Vị cô nương này quả thật buồn cười, Huyện lệnh đại nhân thẩm án nhân chứng vật chứng đầy đủ, đại nhân có xét xử sai ở đâu sao? Hà cớ gì cô nương cứ muốn lên kinh thành giải oan, thật là làm người ta khó hiểu.”
"Cô nương hôm nay có phải trong người không khỏe, nếu không sao có thể ra ngoài thốt ra những lời hoang đường như vậy? Ra ngoài đường mỗi lời nói đều ảnh hưởng đến mặt mũi gia tộc đó.”
"Cô nương không màng đến bằng chứng rành rành như núi cũng muốn kêu oan cho Chu tiểu thư, phải chăng cô nương cùng Chu tiểu thư có quen biết?”
"Xin khuyên cô nương một câu, Chu gia này là dạng vong ân phụ nghĩa, tâm địa ác độc, vẫn nên tránh xa, chớ làm xấu mặt gia tộc chính mình, rồi hỏng cả việc hôn nhân sau này, như vậy không thỏa đáng.”
"Phải biết mọi việc đều có can hệ đến nhau.”
Câu cuối cùng Khương Cốc Vũ tăng thêm âm điệu, là đang nói cho Khương Huyện lệnh nghe.
Ở thời thế này thân nữ nhi một mình rất khó, Khương Bạch Lộ gả đến chỗ tốt, có thể nâng đỡ Khương gia, nhưng nếu không có Khương gia chống lưng, đối phương ở chỗ hoàng tử liệu có thể có được cuộc sống tốt hay không?
Thời này kỳ thật có nhiều nữ nhân xuất giá xong nỗ lực hỗ trợ nhà mẹ đẻ, tuy có tình thân làm duyên cớ, nhưng tốt hơn hết vẫn là dựa vào chính mình.
Cho nên.
Khương Huyện lệnh căn bản không cần sợ Khương Bạch Lộ gả đến kinh thành rồi sẽ quay lại chèn ép nhà mẹ đẻ.
Ngay khi Khương Huyện lệnh nghĩ thông suốt lập tức một lần nữa tự tin mười phần, tức giận trừng mắt nhìn đứa con gái bất hiếu dám uy hϊếp mình, trực tiếp đập xuống một nhịp:
"Bản quan phá án từ trước đến nay công chính nghiêm minh, chứng cứ đầy đủ, vị cô nương này chớ có dựa vào suy đoán của bản thân mà hồ ngôn loạn ngữ, nếu không bản quan phán ngươi tội nhiễu loạn công đường.
“Người đâu tới đem người không liên quan ra ngoài. Dân nữ Chu gia chưa lập gia đình đã thông da^ʍ, Chu gia mưu hại công danh của người đọc sách, khiến Cố công tử hai chân tàn phế…Lợi dụng thanh danh người khác để cậy thế bức người…”
"Tổng thượng sở thuật, dựa theo pháp lệnh Đại Tấn, phán xử Chu gia bồi thường Cố công tử 500 lượng bạc trắng, lấy làm phí trị liệu, thủ phạm chính là dân nữ Chu gia đầy đến biên cương. Tòng phạm Chu Quý gia, Chu Lưu thị (Chu phụ Chu mẫu), chưởng quầy sòng bạc giam vào lao ngục chờ tam tái thẩm…Chấp hành!”
Nói xong Khương Huyện lệnh đưa ánh mắt đến bộ khoái nhanh chóng dẫn người đi.
Bằng không chờ Chu gia khai ra cả nữ nhi nhà ông, bị người ta bắt được nhược điểm thì mũ quan của ông liền khó mà giữ được.
Đừng nhìn cái ghế dưới mông của ông chỉ là Huyện lệnh nhỏ bé, có rất nhiều người dù tép riu cũng đỏ mắt chờ để ngồi vào cái ghế này!