Giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mại, còn vương giọng mũi vì vừa khóc xong.
Cố Diệp: …
Giọng cũng dễ nghe thế là thế nào!
Với tư cách là nhân vật chính, sự xuất hiện của Khương Cốc Vũ chắc chắn là xuất sắc.
Mặc dù bây giờ y có một vài vết sẹo trên mặt, ảnh hưởng đến dung nhan của y, nhưng cũng không quá khó nhìn, sẽ chỉ làm người càng thêm tiếc nuối về những gì đã xảy ra với nam nhân này.
Huống hồ vẻ đẹp nằm ở cốt cách chứ không phải ở trên mặt, trên người đối phương toát lên khí chất cao quý, thanh nhã, đủ để bù đắp những tổn hại về dung mạo, làm cho người người nhìn thấy khó quên.
Dù sao hiện tại, Cố Diệp cũng kinh diễm đến sốc.
Hắn nhìn người vừa khóc thút thít trước mặt, thiếu niên với đôi mắt đỏ bừng, giọng hắn vô tình trở nên nhẹ nhàng hơn, dịu dàng lắc đầu.
“Chỉ là gặp chuyện bất bình thôi, công tử không cần khách sáo, đề phòng người khác là điều cần thiết, sau này công tử sẽ xa nhà cùng người khác, tốt nhất là nên cẩn thận, đừng đi đến một nơi hoang vu hẻo lánh như vậy nữa.”
“Không còn sớm nữa, công tử hãy mau về nhà, ta sẽ rời đi ngay bây giờ”
Mặc dù Cố Diệp rất ngạc nhiên trước vẻ ngoài và phong thái của Khương Cốc Vũ, nhưng hắn không phải là người có thể dễ dàng bị quyến rũ bởi vẻ đẹp, cũng không có ý định tiếp xúc quá nhiều với đối phương.
Như chúng ta biết, bên cạnh nhân vật chính thường xuất hiện những sự cố, rủi ro bao quanh. Hắn chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên như cá mặn ở cuộc đời này, không thích những rắc rối, đối với chuyện riêng của nữ chủ xuyên sách và vai thụ chính gốc, tốt hơn là nên giữ khoảng cách tôn trọng sẽ tốt hơn.
Dĩ nhiên, lần này là món nợ của Cố gia, y cũng sẽ đòi lại công đạo từ chỗ nữ chủ xuyên sách kia...
Cố Diệp nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
Khương Cốc Vũ còn chưa kịp cảm ơn hắn, sao có thể để ân nhân của mình bỏ đi như thế này?
Thiếu niên tăng tốc bước chân, bắt kịp dò hỏi: “Cảm ơn ngài đã giúp đỡ ta ngày hôm nay, không biết lang quân có thể cho ta biết gia đình ngài sống ở đâu, một ngày nào đó ta và mẹ sẽ đến thăm hỏi ngài để nói lời cảm ơn.”
Chủ yếu là bởi vì Cố Diệp ăn mặc quần áo vải lanh thô, Khương Cốc Vũ đoán rằng gia thế hắn không tốt, nếu như bị Mạnh Hoành Sơn oán hận, tìm đến tận cửa để trả thù sẽ thật khủng khϊếp.
Biết được đối phương họ gì tên gì, y quay về thông báo trước cho mẹ cả trông nom, cũng không thể để người bụng dạ tốt gặp bất bình lại phải dính đến rắc rối.
Nhưng mà, Cố Diệp thật sự không hề e sợ chuyện này.
Hắn lập tức lắc đầu: "Chuyện dễ như trở bàn tay, công tử cảm kích tại hạ xin lĩnh tấm lòng, những gì xảy ra hôm nay sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài, vẫn là đừng nên quá phô trương.”
Không phải Cố Diệp hảo tâm bảo vệ, mà là hắn thực sự sợ phiền toái.
Hơn nữa, không thể đánh giá thấp sức mạnh của lời đồn đãi, y lại không thực sự cứng lòng, cái kiểu quân tử, phong nhã của niên thiếu, nếu như bị danh tiếng đẩy đến chỗ chết, quả thực đáng tiếc.
Chuyện ngày hôm nay, tốt nhất cứ như thế mà xoá bỏ.
Khương Cốc Vũ là người có đầu óc sáng suốt, làm sao có thể không thấy Cố Diệp không yêu cầu điều gì, không phải là ra vẻ lạt mềm buộc chặt, mà là thật sự vì tốt cho hắn, trong lòng y càng không khỏi cảm thấy biết ơn hơn nữa.
Cố Diệp có thái độ rõ ràng, y cũng không nên chấp nhất báo ơn.
Khương Cốc Vũ sau một hồi suy nghĩ nói: "Lang quân rộng lượng không quan tâm đến ân tình, nhưng ta nhận được từ lang quân một ơn huệ lớn lao, nhưng không thể chỉ nói lời cảm ơn rồi cho qua.”
“Lang quân xin vui lòng hãy đợi một lát, đợi người hầu hạ của ta mang giấy bút đến, ta gửi lang quân một lá thư chào hỏi, một ngày nào đó nếu lang quân gặp khốn khó, hãy đến thăm phủ huyện lệnh, miễn là không vi phạm quy tắc pháp lệnh, gia chắc chắn sẽ dốc hết sức lực để giúp đỡ.”
“Chưa giới thiệu với lang quân, ta họ Khương, tên Cốc Vũ, là tứ công tử của nhà huyện lệnh.”
Khương Cốc Vu vừa cúi người hành lễ, vừa tự giới thiệu.
Mọi cử chỉ chứa đựng sự hiểu biết, tri thức và tao nhã của quý công tử nhà quan phủ.