Hắn ta thật sự thích Khương tứ công tử, được đính hôn với đối phương hắn ta nghĩ còn chẳng dám nghĩ, bây giờ sao bảo bỏ là bỏ được.
“Ta không hủy bỏ hôn ước đâu! Cốc Vũ, ta biết để ngươi phải bình thê là không công bằng với ngươi, nhưng ta cũng không thể thờ ơ nhìn biểu muội phải chết được, đó là một mạng người, là mạng của biểu muội của ta mà.”
“Nhưng Cốc Vũ à, ta cam đoan với ngươi, lòng ta chỉ có mình ngươi, còn với biểu muội thì chỉ là chịu trách nhiệm thôi.”
“Ngay tại đây ta xin thề, sau này sẽ không bao giờ…làm chuyện có lỗi với ngươi nữa, ta sẽ đối xử tốt với ngươi cả đời, ngươi là phu lang duy nhất mà ta đồng ý trong lòng, ta sẽ không hủy hôn đâu…”
Mạnh Hoành Sơn kích động bắt lấy cổ tay của Khương Cốc Vũ, cực lực thề thốt.
Nhưng Khương Cốc Vũ thật sự không chấp nhận được.
Y muốn đẩy Mạnh Hoành Sơn ra, nhưng hắn ta là người luyện võ, sức lớn hơn y nhiều, nếu nắm chặt cổ tay y thì y chẳng thể giãy ra.
Nam nam có khác, cứ lằng nhằng vậy thì ra thể thống gì nữa.
Khương Cốc Vũ hơi giận, bảo: “Buông ra! Mạnh đại ca, chuyện gả cưới là ngươi tình ta nguyện, ta không trách ngươi thất hứa, nhưng ta không chấp nhận chuyện bình thê, mong ngươi hãy biết tự trọng.”
“Tự trọng? Ngươi là phu lang ta sắp cưới qua cửa, có hôn ước đàng hoàng, ta cần gì tự trong?”
Mạnh Hoành Sơn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi thái độ kiên quyết của y.
Lại thấy y cố gắng giãy ra, đầu óc hắn ta nhất thời nóng lên, không tự chủ được đã đẩy y ngã xuống cỏ, rướn người đè lên.
“Ta sẽ không từ hôn! Cốc Vũ à ngươi đã bị từ hôn hai lần rồi, đến cả tú tài nghèo kiết hủ lậu cũng không muốn cưới ngươi, trừ ta ra thì ngươi còn gả cho ai được nữa?”
“Cốc Vũ, ngươi là phu lang của ta, ta sẽ không từ hôn đâu, ngươi đồng ý lời cầu thân của ta thì không được đổi ý, Cốc Vũ, người ta thích là ngươi mà…”
Mạnh Hoành Sơn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên tính giở trò gạo nấu thành cơm.
Cho dù có thể sẽ khiến y hận hắn ta đi chăng nữa, hẵn ta cũng không từ hôn đâu.
“Tránh ra, cứu mạng, Mặc Thư, cứu với…..”
Lúc Khương Cốc Vũ bị đè trên cỏ đã sợ thật rồi, ai mà biết Mạnh Hoành Sơn lại làm liều như vậy, y hoảng sợ giãy dụa, cố gắng kêu tên tiểu thị của mình thật to để cầu cứu.
Tiểu thị đang canh giữu ở xa nghe thấy liền chạy nhanh tới cứu chủ: “Công tử!”
Nhưng hai ca nhi sao có thể là đối thủ của tên tập võ như Mạnh Hoành Sơn chứ, huống chi Mạnh Hoành Sơn cũng có dẫn gã sai vặt đấy, chủ tớ hai người chả khác nào con dê chờ bị làm thịt.
Chuyện xảy ra đột ngột, sắp mở ra màn bá vương ngạnh thượng cung luôn rồi.
Cố Diệp trốn sau cây thấy vậy, có không muốn quản cũng phải quản.
Hắn là lòng dạ sắt đá chứ không phải mất cả nhân tính, sao có thể thờ ơ nhìn việc bẩn thỉu này xảy ra được.
“Rầm.”
Cố Diệp trực tiếp đi ra ngoài, đá chân một phát đạp tên nam nhân đang đè trên người Khương Cốc Vũ văng ra ngoài.
Sau đó cởϊ áσ khoác của mình phủ lên người tiểu ca nhi quần áo lộn xộn đang sợ run, rồi mới nhìn về phía Mạnh Hoành Sơn đang nhịn đau đứng lên, lạnh lùng nói.
“Nam tử hán đại trượng phu, đáng ra nên cầm được thì cũng buông xuống được, huống chi ngươi là người sai trước, tiểu ca nhi nhà người ta không chịu, ngươi còn muốn cưỡng bức, quá đáng rồi đấy.”
Hắn có thể hiểu tâm lý muốn níu giữ của tên này, nhưng táy máy tay chân cũng không phải chuyện con người có thể làm ra.
Mạnh Hoành Sơn bị châm chọc đến mức mặt đỏ rần lên, nghĩ lại vừa nãy mình làm trò hề còn bị người ta thấy, hơi thẹn quá thành giận hỏi ngược lại.
“Ngươi là ai? Cốc Vũ là phu lang sắp qua cửa của ta, chuyện của chúng ta không cần ngươi phải chen chân vào! Nghe lén người ta nói chuyện, đúng là vô sỉ.”
Cố Diệp nghe thấy vậy tức thì buồn cười.
Hắn nói sao nay trời lại không mưa, hóa ra là ông trời nói hết nổi rồi. (*)
(*) ở đây chơi chữ 雨 (mưa) và 语 (từ) đều đọc là yǔ
“Ta có vô sỉ hơn cũng chẳng vô sỉ bằng ngươi đang ban ngày ban mặt bày trò đồϊ ҍạϊ muốn cưỡng bức tiểu ca nhi đâu, đã ăn cướp còn la làng đấy à.”
“Xem ra ngô tự soi xét mình hằng ngày, là ngô quá khách khí với ngươi rồi, là ngô quá nể mặt ngươi rồi, ngô nên ra tay thôi!” (*)
(*) câu đầu vốn xuất phát từ luận ngữ, ngô ở đây là tôi.
Cố Diệp cười lạnh nói xong, liền nhấc chân đi qua.
Bắt đầu tay năm tay mười vung đấm với Mạnh Hoành Sơn, từng quyền một còn dí mặt hắn ta mà đánh, đánh đến khi mặt hắn ta biến dạng, mồm phun ra mấy cái răng vương tơ máu mới dừng lại.
“Cút đi, còn dám mở mồm nói mò, nói ra chuyện ngày hôm nay, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
Đánh xong rồi, Cố Diệp còn đạp mạnh một cước vào bụng hắn ta, cảnh cáo hắn ta đừng có rêu rao chuyện này ra ngoài.
Đỡ phải truyền ra mấy lời đồn nhảm, bức chết tiểu ca nhi nhà người ta thì lần cứu người này của hắn coi như uổng.
Giọng nói của Cố Diệp cố ý để vương một phần sát khí khi chém gϊếŧ ở thời tận thế.
Vốn Mạnh Hoành Sơn bị đánh đã hơi sợ hãi, giờ đây còn cảm nhận được ác ý của nam nhân trước mặt này, sao còn dám mạnh miệng.
Hắn ta nhìn Cố Diệp với vẻ sợ hãi và oán giận, rồi hắn nhìn sang Khương Cốc Vũ đang nước mắt đầy mặt, ánh mắt tội lỗi phức tạp, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: “Thật xin lỗi.”
Sau đó được gã sai vặt đỡ lấy, vội vàng rời đi.
Thấy vậy, lúc này Cố Diệp mới quay đầu lại, hơi không tự nhiên liếc nhìn tiểu ca nhi quần áo tơi tả, còn bị lộ một bên bả vai trắng nõn, hỏi.
“Ờm, người kia đi rồi, công tử không sao chứ?”
Không thể trách hắn ngượng ngùng khi nhìn thấy bả vai một nam nhân, thật sự là vì khuynh hướng tính dục của hắn là nam mà thôi.
Thụ chính này quả là đẹp, vừa trắng vừa mềm.
Cho dù trên mặt có vài vết sẹo khá rõ nhưng bộ dáng khóc đỏ cả mắt kia cũng đúng là chọc người đau lòng.
Mà cùng với câu hỏi của hắn.
Thiếu niên nở nụ cười cảm kích với hắn nói: “Đa tạ lang quân đã cứu giúp.”
Giọng nói vừa nhỏ nhẹ vừa mềm mại, còn vương giọng mũi vì vừa khóc xong.
Cố Diệp: …
Giọng cũng dễ nghe thế là thế nào!
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: có thể đến muộn, nhưng hong bao giờ vắng mặt!
Vấn đề xưng hô trong truyện:
Nữ tử: chưa kết hôn – cô nương or tiểu thư, đã kết hôn – nương tử or phu nhân
Ca nhi: chưa kết hôn – xx ca nhi or công tử, đã kết hôn – chủ quân, chính quân or phu lang
Nam nhân: chưa kết hôn – lang quân or thiếu gia, đã kết hôn – gia chủ, cô gia hoặc tương tự.