Tiểu Phu Lang Xinh Đẹp Nhà Thủ Phụ

Chương 1-2:

Khi Cố Diệp lại lần nữa mở mắt ra thì phát hiện mình đã xuyên không rồi.

…“Làm mọi việc với mục đích tốt, người tốt sẽ gặp được chuyện tốt, hôm nay ký chủ đã nỗ lực làm việc tốt chưa?”

“Chưa, hắn chưa làm.”

“Đinh, kiểm tra đo lường thấy ông lão cách vách đang không đủ sức để làm việc tiếp, sắp té xỉu đến nơi rồi, mong ký chủ hãy giúp đỡ ông lão, sau khi hoàn thành việc này thì sẽ được khen thưởng 10 điểm công đức.”

Khi Cố Diệp đang thong thả cuốc đất, đột nhiên có âm thanh nhắc nhở của một hệ thống bên trong đầu hắn.

Nhưng sau khi Cố Diệp nghe thấy, vẫn tiếp tục dửng dưng như cũ, bình tĩnh cuốc đất một cách chậm rãi, tỏ vẻ biếng nhác cực kỳ rõ ràng.

Không sai, Cố Diệp không chỉ xuyên vào thế giới này mà hắn còn bị trói buộc với một hệ thống bàn tay vàng.

Thực ra hắn có thể xuyên qua đây cũng là nhờ cái hệ thống này.

Đời trước, khoảnh khắc hắn mệt nhọc quá độ rồi đột ngột ra đi thì đã mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng “Hệ thống Công đức”.

Hệ thống tỏ vẻ: Sau khi chết, hắn quyên tặng tất cả di sản của mình, nhờ đó mà đã trợ giúp được rất rất nhiều người, hắn là một “Người tốt” cống hiến hết mình cho xã hội mà không màng đến tư lợi nên hệ thống có thể giúp hắn giữ nguyên ký ức rồi sống lại một lần nữa.

Với điều kiện là hắn phải trói buộc với hệ thống, tiếp tục làm người tốt, việc tốt.

Là một người đã từng phải lăn lê bò toài sống trong mạt thế, vì để tồn tại và để cuộc sống trở nên tốt hơn, hắn đã không từ thủ đoạn đến nỗi khiến cho chính mình mệt chết, nên Cố Diệp thực sự thấy cạn lời khi nghe thấy điều kiện giao dịch này.

Nhưng cũng không ngăn cản việc hắn đồng ý trói buộc với hệ thống này, cứ sống lại đã rồi nói sau.

Vô nghĩa, có thể sống thêm một đời nữa thì có ai ngu đâu mà từ chối?

Cố Diệp tất nhiên là đồng ý, hắn đã liều mạng làm việc nhiều năm như vậy rồi, còn chưa từng thực sự hưởng thụ những điều tốt đẹp đâu, hắn thật sự không cam lòng cứ chết đi như vậy.

Sau đó.

Cố Diệp xuyên đến triều cổ đại Hoa Quốc này.

Khi hắn đang nhớ lại quá khứ, hệ thống bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, yêu cầu hắn giúp đỡ ông lão, bởi vì hắn không kịp thời xuất hiện nên ông lão đã kiệt lực, ngồi xuống mặt đất thở dốc.

Lại một lần nữa tuyên bố nhiệm vụ thất bại.

Hệ thống vừa khóc thút thít vừa nói: “Ký chủ, chỉ cần giúp đỡ ông lão một chút là chúng ta có thể kiếm được 10 giá trị công đức rồi, chỉ là một chuyện nhỏ như thế vì sao ngươi lại không muốn làm chứ?”

“Ngươi đã quyên góp toàn bộ gia sản của mình cho xã hội, làm việc tốt người tốt mà, việc này không phù hợp với tính cách của ngươi chút nào.”

“Khi chúng ta kí ước với nhau, ta đã nói rõ ràng là ta cho ngươi được trùng sinh, ngươi giúp ta làm việc tốt, tiếp tục làm một người tốt cơ mà, ngươi đúng là một kẻ lừa đảo, hu hu… ”

Hệ thống khóc vô cùng thương tâm, tự mình đau lòng cho mình vì đã rơi vào hố to.

Đáng tiếc là Cố Diệp vẫn thờ ơ đối với nước mắt của nó.

Đời trước hắn thật sự tự nguyện quyên góp toàn bộ tài sản của mình để làm việc thiện sao?

Không.

Đó là do hắn bắt buộc phải làm mà thôi!

“Ta không phải là một người tốt, cũng không muốn làm chuyện tốt, ta có thể trọng sinh là bởi vì đời trước ta có công đức vô cùng to lớn, ngươi đừng có lừa ta.”

“Huống hồ ngươi mới là người không tuân thủ ước định trước, hiện tại ta cứ mặc kệ mọi thứ đấy, thì sao nào?”

Thái độ của Cố Diệp vẫn như cũ, không thèm để ý, giống y như một tên lưu manh.

Đời trước bởi vì hắn luôn luôn nỗ lực làm tất cả mọi thứ, khiến mình đang sống sờ sờ bị mệt đến chết, đời này có được cơ hội lười biếng nên dù ai nói gì hắn cũng sẽ không gắng sức nữa.

Hơn nữa hắn cũng không hề nói sai, là do cái hệ thống này lừa hắn trước.

Lúc xuyên đến đây, rõ ràng hệ thống đã hứa là sẽ tìm cho hắn một thân phận tốt, là một thiếu gia có tiền lại có thế, để hắn có thể hưởng phúc, nên hắn mới đồng ý giúp nó làm việc.

Kết quả hiện tại hắn xuyên thành một tên nhà nông ăn rau uống cám.