*Quyển Vương: Người cố gắng muốn làm hết mọi việc, tới mức muốn tranh việc của người khác, chúa tể deadline.
Khi trời đổ cơn mưa, mùa xuân bắt đầu.
Đầu mùa xuân những mầm xanh chui từ dưới đất lên, mưa rơi tí tách tí tách nuôi dưỡng vạn vật, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ cây tươi mát sau cơn mưa, khiến thể xác và tinh thần con người trở nên thoải mái dễ chịu hơn hẳn.
Thời tiết này vô cùng thích hợp để cày bừa vụ xuân.
Ngoài ruộng, các thôn dân của thôn Bắc Sơn đang khí thế ngất trời xới đất cày bừa, nhưng vẫn thường xuyên liếc về một góc hẻo lánh để nhìn một thanh niên đang làm việc chậm rì rì.
Lắc đầu rồi nhỏ giọng bàn tán.
“Ôi, đứa con riêng của Cố gia này thật đúng là chẳng còn gì để nói, làm việc gì cũng không xong, hơn nửa ngày rồi mới xuống ruộng, còn không cả bằng nhóc con choai choai nhà ta nữa.”
“Ai chả biết, hắn đã 18 tuổi rồi, việc ruộng đồng làm không tốt, cũng không biết vào huyện thành tìm việc gì khác mà kiếm sống, không phải đang ngủ ở nhà thì là đang lang thang trên đường, nhìn đã thấy phiền.”
“Là do Cố lão đầu hiền lành thôi, hắn đã lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn còn bằng lòng nuôi dưỡng tiếp, chứ con riêng nhà ta mà lười biếng như vậy thì đã sớm đuổi ra khỏi nhà từ lâu rồi ấy, cũng không phải là con ruột, cần gì phải nuông chiều như vậy chứ!”
“Thế mà mấy ngày trước Cố gia còn muốn ta gả cháu gái bên nhà mẫu thân cho cái tên lười biếng này đấy. Suýt chút nữa là ta đã gả nàng cho một cái tên chỉ biết ăn này rồi, đây không phải là có ý định hại ta hay sao.”
“Đứa con riêng nhà Cố gia này, ai xui xẻo mới phải gả cho hắn… ”
Các thôn dân nhỏ giọng bàn tán soi mói.
Cố Diệp có thính lực rất tốt, hắn nghe thấy tất cả những lời này, nhưng hắn không hề tức giận một chút nào khi bị người ta chỉ trỏ sau lưng.
Hắn vẫn bình tĩnh như trước, ung dung chậm rãi vung cái cuốc lên, lười biếng xới đất.
Bởi vì những người dân này khinh bỉ nguyên thân, chứ không phải là hắn, tại sao hắn phải tức giận chứ?
Huống hồ hắn cũng định sống lười biếng nhàn nhã như nguyên thân, kế thừa và phát huy đức tính này triệt để.
Nói thì cứ nói thôi, dù sao hắn cũng không bị mất đi miếng thịt nào.
Đúng vậy.
Hiện tại Cố Diệp chỉ muốn làm một người lười, há miệng chờ sung, không muốn cố gắng trở thành người cần mẫn chịu khó nữa.
Bởi vì đời trước hắn ra sức làm việc, khiến bản thân mình mệt đến chết.
Tuổi còn trẻ mà đã tráng niên mất sớm!
Nghĩ đến những chuyện trước khi xuyên qua, Cố Diệp không nhịn được mà thở dài.
Hắn vốn là một thanh niên bình thường sống ở thế kỷ 21.
Ngoài việc mặt mũi không tồi, tính cách kiên định ra thì hắn có xuất thân bình thường, chỉ số thông minh cũng bình thường, là một người bình thường trong muôn vàn những người bình thường, không có một điểm nào nổi bật thu hút.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì cả đời của hắn cũng giống như đại đa số mọi người, trôi qua một cách tầm thường vô vị.
Nhưng không thể nói trước được điều gì.
Cố Diệp đã gặp phải một sự kiện bất ngờ, năm hắn tốt nghiệp trung học, thiên thạch từ trên trời rơi xuống thế giới nơi hắn sống, virus khuếch tán tràn lan, khởi đầu thời kỳ mạt thế.
May mắn thay hắn thức tỉnh dị năng.
Mặc dù chỉ có thể mở rộng dị năng ở phương diện tinh thần, sống vô cùng khó khăn chật vật ở thời kì đầu của mạt thế, nhưng Cố Diệp không hề oán giận chút nào.
Hắn vẫn luôn tích cực cố gắng đối mặt với cuộc sống hoàn toàn mới.
Nói cách khác, Cố Diệp chính là Quyển vương trong miệng mọi người.
Chỉ cần một chiêu là có thể đánh chết một người có dị năng hệ tinh thần như hắn, nhưng dựa vào tinh thần mạnh mẽ bên trong cùng với dị năng khai phá mở rộng não bộ là có thể đề cao chỉ số thông minh.
Cố Diệp sống ở mạt thế như diều gặp gió.
Hắn mang bằng tốt nghiệp trung học trà trộn vào trong đoàn đội thí nghiệm của căn cứ thuộc chính phủ, bắt đầu làm những công việc lặt vặt, rồi trộm học tập mọi thứ.
Nghĩ rằng: “Thà để chính mình mệt đến chết, còn hơn là để đồng đội của mình bị đói chết”, Cố Diệp - một tên làm tạp vụ thành công phát huy hết tài năng của mình.
Cuối cùng được giáo sư trong phòng thí nghiệm thu làm học trò, trở thành một nghiên cứu viên tài giỏi có công ăn việc làm ổn định.
Nhưng ngươi cho rằng như vậy là kết thúc sao?
Không.
Là một Quyển vương, sao Cố Diệp có thể thỏa mãn với một chút thành tích như vậy được.
Hắn có dị năng là phát triển não bộ, không học thêm điều gì đó thì rất đáng tiếc, cho nên dù hắn bận rộn làm việc ở phòng thí nghiệm, chỉ cần có thể rút ra một chút thời gian là hắn sẽ học hỏi thêm từ những đồng nghiệp bên cạnh.
Nghĩ rằng có nhiều kĩ năng cũng không có hại gì, có cơ hội vì sao lại không học cơ chứ?
Nói không chừng lại có lúc cần dùng đến thì sao.
Những người có thể được phía chính phủ thu nhận thì đều là tinh anh trong các tinh anh của các ngành nghề, Cố Diệp đã học hỏi được rất nhiều thứ từ những nhân tài này.
Trời nam biển bắc, nhân văn vật lý, tri thức của các ngành các nghề… Không thể nói là đều tinh thông thành thạo, nhưng hắn đều hiểu biết ít nhiều.
Sự thật chứng minh, những nỗ lực của hắn đã không hề bị uổng phí.
Đến khi mạt thế chấm dứt, hắn dựa vào những tri thức mà mình học tập được trong suốt nhiều năm ấy mà thành công xây dựng sự nghiệp huy hoàng ở kỷ nguyên mới.
Nhưng mà bởi vì hắn thật sự quá cuồng công việc, nên cuối cùng đã để chính mình kiệt sức rồi chết.
Trước khi chết, Cố Diệp chỉ có hai suy nghĩ.
Đó chính là: May mà hắn đã lập di chúc từ sớm rồi, nếu hắn tử vong ngoài ý muốn thì toàn bộ tài sản của hắn sẽ được quyên góp, những người gọi là thân thích kia của hắn đừng có hòng chiếm được bất kì món lời nào từ hắn!
Thứ hai là nếu có kiếp sau, hắn nhất định sẽ không nỗ lực nữa, hắn muốn làm cá mặn.
Sau đó.
Khi Cố Diệp lại lần nữa mở mắt ra thì phát hiện mình đã xuyên không rồi.
…