Tình Đầu Là Chồng Tôi

Chương 57

Trước cửa công ty Từ Vân, Cảnh Nghiên và Thiền Mộng lần lượt xuống xe. Cảnh Nghiên tay cầm máy ảnh và túi xách quay sang hỏi cô ấy: “Cậu đã sẵn sàng chưa?”

Thiền Mộng gật đầu nhìn cô: “Mình đã sẵn sàng rồi, đi thôi. Bìa tháng sau phải là của chúng ta.”

Cô nghe vậy thì bật cười cùng Thiền Mộng đi vào bên trong công ty. Bước vào thì đã thấy Thệ Vĩ đang đi đến chỗ hai người, anh đưa tay chỉnh áo vest, gật đầu chào hỏi: “Hai người đã đến rồi. Mời đi theo tôi.”

Thiền Mộng nhìn anh nói: “Vậy làm phiền anh rồi.”

Cả ba người đi vào bên trong thang máy, Thệ Vĩ nhấn tầng cao nhất rồi đứng sang một bên. Rất nhanh đã đến, ba người bước ra khỏi thang máy. Thệ Vĩ đi tới mở cửa văn phòng nhìn hai cô: “Mời hai cô vào bên trong.”

Hai người bọn cô đi vào bên trong văn phòng của Từ Vũ, Thệ Vĩ theo sau đóng cửa lại: “Hai cô ngồi đợi một lát. Từ tổng sắp họp xong rồi.”

Cảnh Nghiên nghe vậy thì quay sang nhìn anh: “À được, vậy bọn tôi ở đây đợi anh ấy. Nếu anh có việc bận thì cứ giải quyết trước đi.”

Thệ Vĩ nở nụ cười nhìn cô: “Không sao, Từ tổng nói phải tiếp đón bọn cô chu đáo. Không biết hai cô dùng gì để tôi ly pha.”

“Vậy cho tôi một ly hồng trà.”

Thiền Mộng đang đứng ngó nghiêng quan sát văn phòng, nghe Thệ Vĩ hỏi thì quay lại nói: “Cho tôi một ly cà phê được rồi.”

Thệ Vĩ gật đầu nhìn hai người: “Vậy đợi tôi một lát, tôi sẽ đi pha ngay.”

Thệ Vĩ nói rồi xoay người mở cửa rời khỏi phòng. Cảnh Nghiên lúc này đi tới ghế sofa ngồi xuống, Thiền Mộng cũng không ngó nghiêng nhìn lung tung nữa đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, nói: “Tuy đã đến văn phòng Từ tổng vài lần nhưng mình vẫn chưa quan sát hết, bây giờ mới có thể nhìn đúng là văn phòng này to thật đó.”

Cảnh Nghiên nghe vậy thì bật cười, ngẩng đầu nhìn chỗ bàn làm việc của Từ Vũ. Đó là nơi mà anh hay làm việc, cô cũng từng nhiều lần ngồi đây nhìn anh tập trung làm việc. Dáng vẻ nghiêm túc, tập trung làm việc của anh đối với cô thật sự rất cuốn hút nhất là lúc anh đeo kính, khiến cho cô cảm thấy anh có một dáng vẻ cấm dục.

Đang suy nghĩ miên man thì cửa văn phòng được mở ra, cô quay sang thì thấy Từ Vũ đang đi vào. Anh nhìn thấy cô thì khóe môi cong lên, đặt tài liệu lên bàn: “Đợi anh có lâu không?”

Cô lắc đầu nhìn anh: “Cũng không lâu lắm, bọn em mới tới thôi.”

Thiền Mộng lúc này đứng dậy nhìn anh nói: “Chào Từ tổng.”

Anh gật đầu nhìn cô ấy: “Chào phóng viên Thiền, cô cứ ngồi xuống đi.”

Thiền Mộng nghe vậy thì ngồi xuống cạnh cô, anh đi tới ngồi xuống đối diện cô. Thiền Mộng nhìn anh rồi hỏi: “Bản phỏng vấn tôi đã gửi cho anh, anh còn thấy không hài lòng ở đâu không?”

“Không có.”

“Vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn được rồi chứ?”

Cửa văn phòng lúc này mở ra, Thệ Vĩ bưng đồ uống đi vào đặt lên bàn cho ba người. Cảnh Nghiên cầm lấy ly hồng trà lên uống vài ngụm rồi đứng dậy, nói: “Vậy hai người phỏng vấn đi, mình ra ngoài đợi. Khi nào xong thì nói mình.”

Thiền Mộng ngẩng đầu nhìn cô: “Được, một lát sẽ xong ngay thôi.”

Cô gật đầu rồi quay sang nhìn anh: “Vậy em ra ngoài trước đây.”

“Được, có gì thì gọi cho anh.”

Cô cùng với Thệ Vĩ ra bên ngoài văn phòng, Thiền Mộng lúc này lấy bút ghi âm ra nhìn anh: “Vậy Từ tổng, chúng ta bắt đầu thôi.”

“Được.”

Bên ngoài văn phòng, cô quay sang nhìn Thệ Vĩ đang đứng bên cạnh. Cô cười nói: “Trợ lý Thệ, anh đừng đứng đây nữa. Mau về văn phòng làm việc đi.”

Thệ Vĩ nghe cô nói vậy thì nói: “Nhưng cô ở đây một mình có được không? Lỡ như chuyện lần trước xảy ra, tôi chắc chắn sẽ bị Từ tổng la mất.”

“Anh yên tâm đi, tôi không phải là trẻ con đâu mà có thể đi lạc và bị ai bắt nạt được. Với lại ở đây cũng có camera và trước phòng của Từ Vũ, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh cứ trở về phòng làm việc.”

Thệ Vĩ nghe cô nói vậy thì cũng thấy có lý nên gật đầu: “Vậy tôi về văn phòng trước, có việc gì thì cứ gọi tôi. Văn phòng tôi ở đằng kia, khá gần.”

“Được, tôi biết rồi.”

Nhìn Thệ Vĩ rời đi, cô đứng ở bên ngoài văn phòng đi qua đi lại. Lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, cô từ trong túi xách lấy điện thoại ra nhìn người gọi thì bắt máy: “Alo, Khản Đình.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vui vẻ của Khản Đình: “Alo, Cảnh Nghiên. Mình đây, cậu đang ở đâu đấy?”

Cô đi ra một góc, đứng dựa lưng vào tường, nói: “Mình đang ở công ty Từ Vũ thực hiện phỏng vấn. Nhưng mà dạo này cậu mất tích đâu lại không liên lạc với mình câu nào.”

Khản Đình nghe vậy thì cười nói: “Dạo này mình đang bận chuẩn bị tác phẩm để đi thi nên bận quá không điện cho cậu được. Mà cậu thì sao rồi, mẹ cậu dạo này có đến tìm cậu đòi tiền nữa không?”

Nghe cô ấy nhắc đến, vẻ mặt cô thoáng khựng lại. Đã lâu rồi cô không nghe ai nhắc đến chuyện này, cô không thấy bà ấy xuất hiện nên cũng quên mất việc bà ấy đã về nước. Cô nói: “Không có, dạo này bà ấy không có tìm mình khiến mình cũng xém quên đi chuyện này.”

Khản Đình đầu dây bên kia nghe vậy thì kinh ngạc: “Hả? Nếu như theo tính của mẹ cậu thì bắt buộc phải tìm mọi cách lấy được số tiền bà ấy mong muốn từ cậu rồi mới chịu rời khỏi chứ. Sao lại không xuất hiện đến tìm cậu, như vậy cũng có chút lạ.”

Cô vân vê lọn tóc, trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu: “Mình cũng thấy lạ, rõ ràng bà ấy phải đạt được mục đích mới không xuất hiện nữa. Chuyện này…”

“Có khi nào là Từ Vũ đã nhúng tay vào, giúp gì không?”

Cô nghe vậy thì đưa mắt nhìn qua cửa văn phòng ở cách đó không xa, lắc đầu: “Mình cũng không biết nữa.”

Khản Đình nghe vậy thì cũng hiểu, nói: “Thôi được rồi, không nói đến việc này nữa. Sắp cuối năm rồi, cậu đã có chuẩn bị kế hoạch gì để đón năm mới với chồng cậu chưa?”

“Vẫn chưa có, mình cũng không biết lúc đó anh ấy có bận không.”

“Chắc chắn là không đâu. Ai lại để cho vợ mình đón năm mới một mình.”

Thấy cửa văn phòng đã mở, Thiền Mộng bước ra bên ngoài nhìn cô, cô nhanh chóng nói: “Thôi được rồi, chuyện này gác lại sau đi. Mình phải vào làm việc đây, nói chuyện với cậu sau.”

“Được, tạm biệt.”

Cô cúp máy bỏ điện thoại vào túi xách, đi đến chỗ Thiền Mộng hỏi: “Đã phỏng vấn xong rồi à?”

Thiền Mộng nở nụ cười bí hiểm nhìn cô, gật đầu: “Xong rồi, cậu vào chụp ảnh đi rồi chúng ta về tòa soạn. Mình đứng đây đợi cậu.”

Cô nhìn nét mặt của cô ấy thì nghi ngờ, nói: “Thiền Mộng, mặt của cậu gian lắm. Cậu có phải đang có điều gì giấu mình không?”

Thiền Mộng nghe vậy thì đánh nhẹ vào tay cô, trừng mắt nhìn cô: “Cậu nghĩ cái gì vậy? Mình làm gì mà giấu cậu, mau vào làm việc của cậu đi.”

Thiền Mộng vừa nói vừa đẩy cô đi vào bên trong văn phòng. Cô thấy cô ấy không có ý định nói thì cũng không ép, đưa tay mở cửa bước vào bên trong còn Thiền Mộng đứng bên ngoài nở nụ cười tủm tỉm nhìn bóng lưng cô.

Đi vào bên trong văn phòng, cô thấy Từ Vũ đang ngồi trên ghế ngả lưng dựa ra sau, mắt đeo kính tay cầm tập tài liệu chăm chú đọc. Cảnh Nghiên cầm máy ảnh đi đến gần anh, nói: “Em có thể bắt đầu chụp ảnh cho anh chưa?”

Anh nghe cô nói thì khép tập tài liệu, đưa tay tháo kính xuống nhìn cô: “Được, có thể bắt đầu.”

Cô đi tới đưa tay chỉnh lại tóc và áo vest cho anh, đứng xích ra một khoảng rồi đưa máy ảnh lên bắt đầu chụp ảnh. Cô thấy anh không cần phải tạo kiểu gì nhiều cũng có thể tạo ra những tấm ảnh đẹp nhất là khí chất và gương mặt đẹp trai trên người anh.

Sau một khoảng thời gian thì cuối cùng cũng chụp xong, cô đi tới đưa máy sang cho anh: “Anh xem những tấm ảnh này chụp đã được chưa? Có cần chỉnh sửa hay chụp lại gì không?”

Anh cũng chẳng đưa tay nhận lấy máy ảnh từ tay cô, nhìn cô nói: “Anh tin tưởng vào tay nghề chụp ảnh của vợ mình.”

Cô nghe vậy thì khóe miệng giương lên, mỉm cười: “Được rồi, ảnh có xấu thì anh cũng không được trách em đâu đấy.”

“Không trách em.”

Cô xem lại những tấm ảnh một lượt rồi nói: “Từ Vũ, sắp tới có một cuộc thi quốc tế về nhϊếp ảnh gia, em định đăng ký tham gia.”

Anh đứng dậy đưa tay xoa đầu cô: “Em cứ đăng ký tham gia đi, anh sẽ ủng hộ em. Nếu em gặp khó khăn hay có vấn đề gì thì cứ nói với anh.”

Cô nghe vậy thì mỉm cười nhìn anh: “Được, em biết rồi.”

Lát sau Cảnh Nghiên cầm máy ảnh từ trong văn phòng bước ra thì nhìn thấy Thiền Mộng đang trò chuyện vui vẻ với Thệ Vĩ. Trong lòng cô thắc mắc hai người này thân thiết với nhau từ khi nào vậy. Cô đi tới vỗ nhẹ lên vai của Thiền Mộng, cô ấy ngừng trò chuyện quay lại nhìn cô: “Cậu chụp hình xong rồi à?”

Cô gật đầu cất máy ảnh vào túi xách: “Đúng vậy, hai người đang trò chuyện gì vui vẻ vậy?”

Thệ Vĩ nghe vậy thì nhanh chóng nói: “Không có gì đâu cô Cảnh Nghiên, chỉ là tám nhảm vài chuyện vặt vãnh mà thôi. Nếu hai cô đã phỏng vấn xong rồi, vậy tôi tiễn hai cô về.”

Cô gật đầu, đưa mắt nhìn hai người: “Vậy làm phiền trợ lý Thệ rồi.”

“Không phiền, là việc tôi nên làm.”

Thệ Vĩ nói rồi đi tới nhấn mở cửa thang máy, hai người bọn cô bước vào bên trong còn Thệ Vĩ theo sau. Thệ Vĩ đưa hai người ra bên ngoài công ty rồi nhìn hai cô lên xe, an toàn rời đi thì mới xoay người đi vào bên trong công ty.

Ở bên trong xe, Cảnh Nghiên quay sang nhìn Thiền Mộng đang ngồi bên cạnh, nói: “Cậu với Thệ Vĩ, hai người thân thiết với nhau từ lúc nào vậy?”

Thiền Mộng đang ngồi xem lại kịch bản phỏng vấn, nghe cô hỏi thì lúng túng giải thích: “Cái gì mà thân thiết với nhau từ lúc nào chứ. Cậu đừng có nói lung tung.”

“À.” Cô nghe vậy thì à một tiếng kéo dài cũng không vạch trần lời nói của cô ấy, ngả người ra sau dựa lưng vào ghế nhắm mắt. Thiền Mộng thấy cô như vậy thì đưa tay quạt quạt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Về tới tòa soạn, Cảnh Nghiên ngồi trước bàn làm việc mở máy tính lên rồi vào trang web của cuộc thi nhϊếp ảnh gia quốc tế điền thông tin. Thiền Mộng và Phán Nhu ngồi bên cạnh yên lặng quan sát không gây ra tiếng động nào. Sau khi điền xong, cô di chuyển con chuột tới chữ gửi, cả ba người đều nín thở nhìn chữ gửi đó. Cô nhấn gửi xong thì quay sang nhìn hai người họ nở nụ cười, hai người họ cũng thở phào mỉm cười nhìn nhau.