Bên trong xe, Cảnh Nghiên ngồi bên ghế phụ tay cầm bó hoa quay sang nhìn Từ Vũ ngồi bên cạnh đang lái xe. Cô không nhịn được hỏi: “Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”
Từ Vũ tay cầm vô lăng nhìn về phía trước, nghe cô hỏi thì trả lời: “Đưa em đi ăn, nơi đó anh đã đặt trước chuẩn bị cho em rồi.”
Cô nghe vậy thì trong lòng càng tò mò không thôi, ngón tay cứ sờ lên cánh hoa, khóe môi mỉm cười. Hơn mười lăm phút sau anh cũng đã chở cô đến một nhà hàng mà đối với cô và anh cũng xem như khá quen thuộc. Đây là nhà hàng mà cô và anh lần đầu tiên ăn cùng với nhau sau một khoảng thời gian xa cách. Anh dừng xe lại, quay sang nhìn cô: “Đã tới nơi rồi, xuống xe thôi. Bó hoa đó em đưa cho anh, anh để ở ghế sau đi.”
“Được.” Cô đưa bó hoa cho anh, anh nhận lấy tháo dây an toàn mở cửa xe bước xuống đi ra ghế sau để bó hoa vào. Cô cũng tháo dây an toàn ra đang định đưa tay lên mở cửa thì cửa xe bỗng được mở ra, cô nhìn anh đứng bên cạnh đặt một tay lên cạnh cửa nhìn cô. Cô mỉm cười bước xuống xe, khoác tay anh bước vào bên trong.
Hai người vào bên trong nhà hàng, nhân viên phục vụ đã đứng sẵn ở đó. Nhân viên phục vụ thấy hai người thì mỉm cười, nói: “Xin chào Từ tổng, Từ phu nhân. Bàn mà Từ tổng căn dặn đã được chuẩn bị sẵn, mời ngài có thể qua bên đó.”
Từ Vũ gật đầu: “Được tôi biết rồi.”
Anh dẫn cô đến bàn ăn được trang trí nến và những cánh hoa hồng ở gần cạnh bên cửa sổ, một bầu không khí rất lãng mạn. Anh đi tới kéo ghế ra cho cô, cô đi tới ngồi xuống. Anh lúc này đi sang ghế đối diện ngồi vào, nhìn cô hỏi: “Em thấy thế nào?”
Nghe anh hỏi vậy thì cô cũng biết anh đang hỏi về việc tổ chức như này cho cô, cô gật đầu nhìn anh nở nụ cười: “Em rất thích, anh trang trí sắp xếp như nào em cũng đều thích.”
Anh cong khóe môi cầm chai rượu lên rót vào hai ly, nói: “Em thích là được rồi. Những ngày như này anh lại muốn tạo bất ngờ cho em, làm cho em vui vẻ.”
Cô cầm ly rượu lên uống một ngụm, nhìn anh: “Em còn tưởng hôm nay anh sẽ rất bận vì dạo gần đây em toàn thấy anh làm việc tới tối muộn mới về đến nhà.”
Anh cầm ly rượu lên uống, nhìn cô nói: “Mấy ngày vừa rồi bận rộn chủ yếu giải quyết xong công việc, để tối nay có thời gian dành cho em.”
Nghe anh nói vậy trong lòng cô cũng ấm áp hẳn lên. Nhân viên phục vụ lúc này đẩy xe đi tới, đặt những món ăn lên bàn. Cô nhìn trên bàn toàn là những món ăn cô thích, cô hỏi: “Anh toàn gọi những món em thích thôi sao?”
Anh gật đầu cầm dao và nĩa lên cắt thịt: “Đúng vậy, em thích thì anh cũng thích.”
Cô nghe vậy thì cũng không nói gì thêm, lấy nĩa với dao lên định cắt thịt thì dĩa thịt được bàn tay anh lấy đi. Anh đặt dĩa thịt được anh cắt sẵn đặt trước mặt cô: “Của em đây, bà Từ. Em mau ăn đi.”
Cô nhìn anh nở nụ cười: “Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.”
Cô lấy nĩa găm miếng thịt lên bỏ vào miệng ăn, nhìn anh ngồi đối diện tay cầm dao và nĩa thành thạo cắt miếng thịt trên dĩa. Động tác thuần thục, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ bị hấp dẫn bởi động tác của anh. Anh bỏ miếng thịt vào miệng, ngẩng đầu nhìn cô: “Em đừng nhìn anh nữa, mau ăn đi.”
Cô nghe anh nói vậy thì hai gò má có chút nóng, cúi xuống tập trung ăn. Anh thấy phản ứng cô như vậy thì có chút buồn cười nhưng cũng không có ý trêu chọc cô.
Ăn xong hai người rời khỏi nhà hàng, anh chở cô đến trường mà lúc trước anh từng học cấp ba. Hai người mở cửa bước xuống xe, cô đút hai tay vào túi áo khoác nhìn bảng tên của trường. Anh đi tới đứng sau lưng cô, nói: “Đây là trường anh từng học cấp ba. Hôm nay muốn dẫn em đến đây xem.”
Cô mỉm cười nhìn vào bên trong trường thì ngôi trường vẫn còn sáng đèn, chắc là tiết tự học buổi tối. Anh đứng bên cạnh đưa tay ra nhìn cô: “Để anh dẫn em vào bên trong.”
Cô nhìn bàn tay anh đang đưa trước mắt sau đó nhìn anh, cô đưa tay nắm lấy bàn tay anh: “Vậy phiền anh Từ là người dẫn đường rồi.”
Từ Vũ nắm lấy bàn tay cô rồi dẫn vào bên trong, lúc đi ngang qua phòng bảo vệ thì chú bảo vệ nhìn thấy mặt anh liền nói: “Từ Vũ, hôm nay đến đây thăm trường sao?”
Anh quay sang gật đầu chào chú ấy: “Đúng vậy đấy chú, hôm nay cháu dẫn vợ cháu vào đây tham quan trường cháu từng học.”
Chú bảo vệ nghe vậy thì kinh ngạc nhìn sang cô đứng bên cạnh, cười nói: “Rất tốt rất tốt. Đã lâu không gặp mà giờ cháu đã có vợ rồi. Mau vào bên trong dẫn vợ cháu tham quan đi, chú không làm phiền hai đứa nữa.”
“Vậy tạm biệt chú.”
Anh dẫn cô đi vào bên trong, ông nhìn bóng lưng hai người thì nở nụ cười.
Cảnh Nghiên đi bên cạnh anh nghe anh nói đây là nơi nào, đâu là nơi anh thường đến khi đi học. Cô nghiêm túc lắng nghe, đưa mắt nhìn qua một lượt. Cô không nhịn được hỏi: “Vậy lúc đó có phải anh cũng rất nhiều cô để ý đến, gửi thư tình giống như lúc anh học đại học không?”
Anh đang đi nghe cô ở bên cạnh hỏi thì dừng bước chân lại, quay sang nhìn vào mắt cô: “Lúc học đại học anh được mến mộ như vậy sao?”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh gật đầu: “Đúng vậy đấy, anh không nhớ sao? Lúc đó khi em lần nào vào trường đại học của anh, cũng nhìn thấy những ánh mắt ái mộ của các nữ sinh dành cho anh. Anh không nhớ đến sao?”
Anh phì cười đưa tay xoa đầu cô: “Lúc đó trong mắt anh cũng chỉ có em, làm sao để tâm đến những người khác lúc đó. Thời gian của anh lúc đó dành cho em, làm thêm và việc học mà thôi. Nhưng hồi cấp ba đúng là như em nói, anh có rất nhiều nữ sinh để ý nhưng anh không quan tâm.”
Cô nghe vậy thì bĩu môi, nhìn anh: “Anh đẹp trai quá đó nên được các bạn nữ sinh khác chú ý đến.”
Nhìn thấy cô bất mãn như vậy anh cong khóe môi nở nụ cười: “Đó đâu phải lỗi của anh. Nhưng mà đều là chuyện quá khứ, bà Từ đừng để trong lòng.”
Cô cũng không phải lòng dạ hẹp hòi nhỏ nhen tính đến chuyện trước kia. Lúc này trên trời đổ tuyết xuống, cô ngẩng đầu nhìn nở nụ cười: “Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi.”
Anh nhìn cô vui vẻ khi tuyết rơi như vậy trong lòng cũng vui vẻ theo, gật đầu: “Đúng vậy, tuyết rơi rồi.”
Cô đưa tay hứng những hạt tuyết rơi xuống, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm nở nụ cười: “Đây là tuyết đầu mùa đấy. Em nghe nói nếu được ngắm tuyết đầu mùa với người mình yêu, sẽ hạnh phúc bên nhau mãi mãi đấy.”
Anh nhìn lên bầu trời đang đổ tuyết, quay sang nhìn cô bên cạnh: “Em có thích không?”
Cô nhìn anh, gật đầu: “Thích.”
Anh khom người bế cô lên xoay vài vòng giữa bầu trời đổ tuyết, cô vòng tay ôm lấy cổ anh la lên với sự vui sướиɠ. Xoay được vài vòng thì anh thả cô xuống, cúi xuống nhìn cô: “Đây là tuyết đầu mùa, giáng sinh đầu tiên được đón cùng nhau sau một khoảng thời gian dài xa cách. Chúng ta sau này sẽ cùng nhau đón những ngày này cùng nhau, có được không?”
Cô mỉm cười nhìn anh, gật đầu: “Được, tất nhiên là được.”
Cô nói rồi kiễng chân lên hôn lên đôi môi của anh, anh nhắm mắt cúi xuống đáp lại nụ hôn của cô. Tay anh ôm lấy cô, cứ như thế trao nhau nụ hôn giữa bầu trời đổ tuyết và còn có tiếng reo hò vui vẻ của các bạn học sinh đang nhìn ngắm tuyết đầu mùa đang rơi.
Bên trong xe, anh đưa tay điều chỉnh nhiệt độ ấm lên sau đó quay sang nhìn cô đang ngồi bên cạnh, hỏi: “Như vậy đã được chưa?”
“Đã được rồi.”
Anh ngồi thẳng người, từ trong túi áo lấy ra một hộp nhỏ rồi mở ra đưa sang cho cô: “Tặng em, quà giáng sinh. Giáng sinh vui vẻ.”
Cô cúi xuống nhìn thì thấy bên trong hộp là một sợi dây chuyền, ở mặt dây chuyền được để tên viết tắt của cô. Anh quan sát cô một lúc sau đó hỏi: “Có thích không?”
Cô mỉm cười nhìn anh, gật đầu: “Thích lắm, em rất thích món quà anh tặng. Vậy anh đeo cho em đi.”
“Được.”
Anh lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra, để cô quay lưng lại về phía anh. Anh đưa tay vén tóc cô sang một bên rồi đeo dây chuyền vào cổ cô. Cô cúi xuống nhìn mặt dây chuyền, khóe miệng cong lên nở nụ cười. Anh chỉnh tóc cô lại, nói: “Đã xong rồi.”
Cô quay lại nhìn anh, hỏi: “Có đẹp không?”
Anh gật đầu, đưa tay xoa đầu cô: “Rất đẹp.”
“Em cũng có quà tặng cho anh. Anh đợi em một chút.”
Anh nghe vậy thì tò mò: “Là quà gì đấy?”
Cô từ trong túi xách lấy ra một hộp màu xanh, mở ra mỉm cười đưa sang cho anh: “Đây, tặng anh. Là đồng hồ đôi, em và anh sẽ đeo cùng nhau.”
Anh nhìn hai chiếc đồng hồ nằm trong hộp giống nhau về thiết kế, chỉ khác kích cỡ. Anh quay sang nhìn cô, gật đầu: “Anh thích lắm.”
“Để em đeo cho anh.” Cô lấy đồng hồ nam ra, cầm lấy tay anh tháo đi chiếc đồng hồ anh đang đeo để sang một bên. Cô cúi xuống tập trung đeo vào. Anh nhìn cô tập trung như vậy, cúi xuống hôn lên trán cô. Cô ngẩng đầu nhìn anh, cả hai im lặng không nói gì nhưng cũng có thể hiểu ý nhau. Lát sau cô thu hồi tầm mắt, nói: “Em đã đeo xong rồi.”
Anh cúi xuống nhìn chiếc đồng hồ đang đeo trên tay rồi nhìn chiếc đồng hồ còn lại ở trong hộp, anh nói: “Em đưa tay em đây.”
Cô nghe anh nói thì đưa tay sang cho anh, anh lấy chiếc đồng hồ rồi cầm lấy tay cô đeo vào. Cô nhìn anh cẩn thận đeo đồng hồ cho cô, còn hôn lên mu bàn tay cô khiến cô mỉm cười. Anh đưa tay đang đeo đồng hồ nắm lấy tay cô. Bên ngoài trời tuyết vẫn rơi không ngừng.