Lúc ‘con nhỏ xấu xí’ Khương Ngư mở mắt, nhìn thấy trong phòng màu đỏ chót mang không khí vui mừng, còn có chút ngây người. Cô mang vẻ mặt cổ quái nhìn lịch ngày trên bàn, nhịn không được bóp mặt mình một cái.
"Shh, đau quá, xem ra là thật, mình đây là chạy theo mô đen, trọng sinh rồi hả?"
Khương Ngư nhịn không được nở nụ cười, nhưng mà nghĩ đến đây là lúc nào, trên mặt lại mang theo một tia đắng chát.
Nếu như thời điểm mình sống lại sớm hơn một chút thì tốt rồi, cô nhất định sẽ không đi kinh thị tìm ông nội của Hoắc Diên Xuyên, cũng nhất định sẽ không dựa vào ân tình thông gia từ bé để gả cho Hoắc Diên Xuyên.
Không sai, Khương Ngư cùng Hoắc Diên Xuyên bởi vì ước định của ông nội, hai nhà định ra thông gia từ bé.
Ông nội Khương Ngư và ông nội của Hoắc Diên Xuyên là chiến hữu, giao tình sinh tử, trên chiến trường cứu được ông nội của Hoắc Diên Xuyên, về sau hai nhà liền ước định, sau này con cháu sẽ kết thành thông gia từ bé, bởi vì khi đó hai nhà đều là chỉ có con trai, ban đầu ước định chính là cháu trai cháu gái kết hôn.
Về sau, ông nội của Hoắc Diên Xuyên trên chiến trường nhiều lần lập được kỳ công, chức vị một mực thăng lên, ngược lại là ông nội của Khương Ngư bởi vì bị thương, chỉ có thể về nhà trồng trọt.
Khương Ngư từ nhỏ đến lớn đều theo ông nội và cả nhà bác cả lớn lên, chưa từng gặp cha mẹ của mình.
Hỏi ông nội, ông nội liền nói không còn sống nữa, tuy nói ông nội bình thường cũng che chở Khương Ngư, nhưng mà dù sao ăn nhờ ở đậu, sống ở nhà bác cả, Khương Ngư bình thường phải làm rất việc.
Người cũng gầy gò nho nhỏ, mười bảy mười tám tuổi mà nhìn như mười lăm mười sáu tuổi vậy.
Nhưng mà cả nhà bác cả vậy mà muốn đợi sau khi ông nội mất, bán Khương Ngư cho một kẻ ngu trong thôn, cũng bởi vì người kia nói, có thể cho nhà họ Khương năm mươi đồng tiền lễ hỏi!
Từ ban đầu bác gái cả đã không ưa Khương Ngư, suốt ngày mắt không phải mắt, cái mũi không phải mũi, lúc này hay rồi, không còn già thì trẻ cũng có thể kiếm tiền.
Bác cả và bác gái cả đều vui vẻ muốn chết, liền đợi đến khi ông nội của Khương Ngư vừa qua đời liền bán người đi. Dù sao là một bé gái mồ côi, bảo cô gả cho ai, còn không phải do mình tính toán hay sao.
Khương Ngư cũng là tình cờ nghe được tin tức này, ông nội liền lôi kéo tay Khương Ngư, giao ba mươi đồng tiền mình tích cóp cả đời cho Khương Ngư, bảo cô đi kinh thị tìm nhà họ Hoắc.
Ý của ông nội Khương Ngư, Khương Ngư cũng biết, dù cho nhà họ Hoắc không nhận mối thông gia từ bé này, nhưng nể mặt ông nội của Khương Ngư, cũng sẽ quan tâm đến Khương Ngư một chút.
Cho nên, sau khi ông nội cô Khương Ngư được hạ táng, cùng ngày cô lập tức bỏ chạy.
Đó cũng là lần đầu tiên Khương Ngư đi xa nhà, thật vất vả mới đến kinh thị, tìm được nhà họ Hoắc.
Khương Ngư còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên gặp người nhà họ Hoắc.
Bọn họ mặc dù không nói gì, nhưng mà vẻ ghét bỏ trong mắt kia làm sao cũng không che giấu được.
Nhưng mà, thời điểm đó Khương Ngư còn nhỏ cũng ngốc nghếch, nào biết được người trong thành lại quanh co lòng vòng như vậy, căn bản không để ý ánh mắt của người khác.
Khương Ngư mặc quần áo cũ mà chị gái họ không mặc nữa, vừa cũ vừa rộng, còn có mảnh vá, bởi vì đi đường vài ngày, trên người Khương Ngư còn có một mùi, vừa khó xử lại quẫn bách.
Khương Ngư chính là dưới loại tình huống này, gặp được vị hôn phu từ bé của mình, Hoắc Diên Xuyên. Khi đó vừa vặn gặp phải Hoắc Diên Xuyên chấp hành nhiệm vụ, đi ngang qua kinh thị, có thể trở về thăm nhà, hai người gặp mặt nhau dưới tình cảnh này.
Khương Ngư ăn nói vụng về, cũng chưa từng đi học, không biết hình dung người này như thế nào, nhưng mà cảm thấy anh như thần tiên, cao ráo, nhìn rất đẹp, làn da rất trắng, con mắt hẹp dài, có chút cao ngạo, miệng hồng hồng.
Chỉ có điều, ánh mắt có hơi lạnh, có hơi đáng sợ.
Khương Ngư khi đó ngốc nghếch vô tri, trực tiếp nói chuyện thông gia từ bé ra, lúc ấy, còn có không ít người vây quanh xem náo nhiệt.
Khương Ngư nhớ kỹ, mẹ ruột Hoắc Diên Xuyên Tống Phương lập tức tái mặt, sau đó liền dời chủ đề.
Nhưng mà ông cụ Hoắc ngược lại sắc mặt không có thay đổi gì, rất kiên nhẫn bảo Khương Ngư đi trước tắm rửa, thay quần áo khác, nghỉ ngơi một chút.