Năm 1980.
Đại viện quân đội Tây Bắc.
"Ai u, tôi nói chứ, người phụ nữ tới từ nông thôn này đúng là ghê gớm."
"Chứ gì nữa, Hoắc Diên Xuyên là ai cứ, lại bị một con nhóc nông thôn như thế bám lấy, ông cụ nhà họ Hoắc cũng là già nên hồ đồ rồi, lúc nào rồi lại còn quan tâm đến thông gia từ bé kia chứ"
"Chứ sao, thật sự là đáng tiếc một gốc rau cải trắng tốt đẹp như Hoắc Diên Xuyên lại bị heo ủi."
"Nghe nói, đám nữ đồng chí đoàn văn công khóc hết một đống người rồi đó."
Không chỉ là các phụ nữ nghị luận ầm ĩ, ngay cả anh em tốt của Hoắc Diên Xuyên Chu Thiệu cũng một mặt đồng tình, vỗ vỗ bả vai Hoắc Diên Xuyên.
"Lão Hoắc, anh muốn kết hôn với cô gái đến từ nông thôn kia thật sao, hai người không phải chỉ là gặp nhau bên nhà cũ mấy lần thôi sao?"
"Ừm."
Hoắc Diên Xuyên giọng điệu bình thản, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có một tia gợn sóng, hoàn toàn nhìn không ra vui sướиɠ khi kết hôn.
"Kỳ thật tôi cảm thấy, muốn báo đáp ân cứu mạng này thật sự là không cần thiết phải kết hôn, đây không phải thành ra là ép duyên sao, tôi cảm thấy cô gái thôn quê này ăn vạ anh, chính là muốn có phiếu cơm dài hạn, có thể giới thiệu cho cô ta một công việc mà. Không cần thiết phải báo đáp bằng cuộc đời anh."
"Nếu như anh ngại nói, tôi đi nói với cô gái thôn quê kia cho, phụ nữ như vậy tôi gặp nhiều rồi, chính là được đà lấn tới, anh càng khách khí, cô ta càng quá phận. Đám con gái ở Kinh thị nếu như biết anh bị một cô gái thôn quê cuỗm đi, đoán chừng là sẽ tức chết."
Chu Thiệu rất là bảo vệ người anh em tốt của mình.
"Chu Thiệu, đừng nói nữa, tôi đã quyết định, nhà họ Hoắc không phải loại người vong ân phụ nghĩa, không thực hiện lời hứa, nếu lúc trước ông nội đã ước định với người ta, như vậy tôi sẽ thực hiện, một mình cô ấy sống cũng không dễ dàng, về sau anh khách khí với cô ấy một chút, đừng mở miệng là một tiếng cô gái thôn quê."
Chu Thiệu nghe xong, sắp bị người anh em tốt này của mình làm cho tức chết.
Chu Thiệu giống như Hoắc Diên Xuyên, gia thế không tệ, bản thân cũng tương đối ưu tú, có chút tự luyến, bình thường cũng chướng mắt cái này, chướng mắt cái kia, nhưng mà đối với Hoắc Diên Xuyên, Chu Thiệu là tương đối chịu phục.
Liên tục ba năm tỷ võ quân sự, Hoắc Diên Xuyên đều là đứng nhất quân khu, lão lãnh đạo quân khu quả thật cười muốn rách miệng, cũng có mặt mũi hơn.
Còn từng lập quân công hạng một một lần, quân công hạng hai một lần, niên đại hòa bình quân công vô cùng khó có được, đã từng lập qua quân công hạng một thì hiện tại trên cơ bản đều là tướng quân, đây tuyệt đối là nhân vật lớn.
Hoắc Diên Xuyên cũng là quân công hạng một, cái này mang ý nghĩa, Hoắc Diên Xuyên chính là một quân công chương sống, sau khi chết có thể phủ quốc kỳ, cái này vinh dự quá lớn, người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng mà lần đó cũng không dễ dàng, cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa không về được, cho nên nói, vinh dự này, người bình thường thật sự là hâm mộ không tới.
Hơn nữa, thằng nhóc Hoắc Diên Xuyên này cũng không phải tứ chi phát triển, đầu óc ngu si, ngược lại, thành tích văn hóa của anh cũng tương đương xuất sắc, lúc trước chính là người Kinh Đại, Thanh Đại muốn cướp lấy, chỉ có điều Hoắc Diên Xuyên vẫn lựa chọn vào quân đội.
Thế nhưng người như vậy, lại bị một mối hôn sự từ bé vây khốn, Chu Thiệu có thể không tức giận sao.
Nếu như đối phương là tiểu thư khuê thì Chu Thiệu cũng không phải không thể tiếp nhận, nhưng lại là một cô gái nông thôn chữ đại cũng không biết một chữ, vẻ ngoài cũng coi như là "xấu xí", vừa đen vừa gầy, một con nhỏ xấu xí như vậy chỗ nào có thể xứng với Hoắc Diên Xuyên cơ chứ.