Thiên Vương Trở Về

Chương 56

Nhưng trước đó, người trong phòng riêng đã nói xong chuyện và rời đi.

An Thanh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hướng về căn phòng riêng của bố mình.

Trong phòng riêng, những cô gái còn lại run lên vì sợ hãi.

Một người trong những cô gái nhỏ nhắn xinh xắn nói với cô gái bên cạnh: “Hay là cho anh ta sờ hai lần đi, dù sao thịt cũng không bị mất miếng thịt nào!”

Lời vừa nói ra, nhất thời có mấy cô gái đều hiện lên một chút cảm xúc gì đó trong mắt.

Mà, khuôn mặt nhỏ nhắn của ba người Trương Nhược Hi lại càng thêm trắng bệch.

Nhìn thấy cảnh này, Mạnh Lỵ thầm hận, hết thảy những chuyện này đều là do ba người Trương Nhược Hi gây ra, các cô đều bị tai bay vạ gió mà thôi.

Trong trang viên Lợi Phất Lễ.

Trương Hiên để điện thoại di động xuống, tự lẩm bẩm: “Nhà hàng Mộng Hải Lam Thiên sao?”

Nói đoạn, anh nói với Bạch Hổ ở bên cạnh: “Đưa tôi đến nhà hàng Mộng Hải Lam Thiên.”

Bạch Hổ nghe vậy thì thở dài, xem ra tướng quân vẫn chưa buông tay Hạ Mộng.

Đến cửa nhà hàng, nhưng Trương Hiên lại không dám đi vào. Dường như có một mối tai họa trong đó.

“Đại ca, Nhược Hi cũng đang tụ tập ở đây.”

“Được rồi, đi gặp Nhược Hi trước đã!”

Như tìm được lý do, tâm trạng Trương Hiên chìm xuống, bước vào trong.

Vừa bước vào đại sảnh, tình cờ thấy An Thanh xấu hổ chạy ra khỏi phòng riêng.

Trương Hiên nhìn thoáng qua đã nhận ra, anh đã từng nhìn thấy người này trong bức ảnh tốt nghiệp của Nhược Hi rồi.

Thấy sắc mặt của An Thanh không đúng cho lắm, sắc mặt Trương Hiên cũng thay đổi theo, anh sải bước thật dài, mỗi bước khoảng chừng mấy mét.

Cũng may xung quanh không có ai, nếu người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ chết lặng.

Đó có phải là con người không?

_____

Chính vào lúc này.

Một cánh cửa phòng trên lầu hai mở ra, một bé gái vui vẻ, bước đôi chân ngắn chạy đến bên lan can, nhìn từ trên xuống.

Vừa hay nhìn thấy Trương Hiên bước ra một bước đó.

Cô nhóc nhỏ không nhịn được kinh ngạc lên tiếng: “Siêu nhân, mẹ ơi, mau đến xem siêu nhân!”

Một người phụ nữ với thân hình cao gầy, mặc trên mình chiếc váy dài đi ra.

Hạ Mộng ôm lấy con gái, giọng nói yêu chiều: “Nhóc con, đây là lầu hai, lỡ mà rớt xuống thì phải làm sao?”

“Mẹ ơi, siêu nhân đó, nhanh đến xem siêu nhân!” Cô nhóc nhỏ đó dường như không hề để tâm đến lời trách móc của mẹ, cánh tay mềm mại múa may, chỉ vào nơi mà Trương Hiên vừa biến mất.