Hắn bóp chặt cổ chân nàng, đè nặng cả người thiếu nữ trên giường lớn xa hoa lộng lẫy.
Một cái lắc tay màu vàng khảm đá ruby xinh đẹp không biết đã được đeo lên cổ tay nàng từ lúc nào, làn da trắng nõn tôn lên lắc tay màu vàng càng thêm sáng bóng lóa mắt, lại có vẻ hơi bệnh hoạn cổ quái.
Dưới ánh lửa bập bùng, màn lụa trắng phiêu diêu trong gió, người kế vị Pharaoh cúi người và cười nhạo vào tai nàng bằng một giọng nói ma quỷ đến từ địa ngục.
"Ta, con của thần Ra, người thừa kế ngôi vị Pharaoh, tại đây hứa hẹn, chỉ cho phép nàng, Setibhor, gọi tên thật của ta – Y Seth.”
"……Sao ngươi lại sợ hãi đến vậy?”
Giọng nói bên tai gọi hồn thiếu nữ trở về thực tại.
Sarah cũng bị vẻ mặt hoảng hốt của nàng làm cho hoảng sợ, xoay người ôm thiếu nữ bảo vệ trong lòng.
"Yên tâm đi, điện hạ Già Tạp Nhĩ tuy rằng hơi u ám tàn bạo một chút, nhưng chỉ cần ngươi không chọc giận ngài ấy thì ngươi sẽ không có chuyện gì đâu!"
Nghe được lời an ủi của đối phương khiến thiếu nữ đột nhiên nhớ về những ký ức khủng khϊếp khiến nàng ám ảnh một đời, tay nàng vô thức nắm chặt chiếc đồng hồ giấu trong áo choàng màu đen.
Vết nứt trên chiếc đồng hồ cọ qua vô tình làm xước đầu ngón tay nàng.
Nàng vẫn còn cơ hội để trở về! Chỉ cần rời khỏi Ai Cập...... Chỉ cần rời khỏi Ai Cập là có thể trở lại hiện đại! Những chuyện hoang đường này sẽ trở thành một cơn ác mộng mãi mãi.
“Chẳng lẽ ngươi quen biết điện hạ Già Tạp Nhĩ?’’
Sarah mở to mắt, dường như không thể tin được.
Thiếu nữ chỉ hơi lắc đầu, rồi lại giấu đầu hở đuôi cố dùng áo choàng che kín đầu mình hơn chút.
Lời nguyền rủa đã từng nói ra muốn nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh người nam nhân đó, người nam nhân tàn bạo âu yếm vỗ về nàng, nói cho nàng tên thật kia… Tất cả đều khiến nàng sợ hãi run rẩy không thôi.
"Sarah!"
Titan xin nghỉ phép xong vội vàng chạy tới từ bên kia đường.
Sarah bị cắt ngang, cũng tạm thời quên đi nghi ngờ ban nãy, chỉ ngượng ngùng cười với Titan.
"Vì sao ngươi lại mang theo nàng ta ra phố để làm gì, cẩn thận không khỏi lại khiến nàng ta đi lạc thì sao, nhận ân huệ của nàng ta, còn làm lạc mất nàng ta, thần A Mông nhất định sẽ trách tội chúng ta nói mà không giữ lời đấy!"
Sarah lè lưỡi nói: "Bởi vì ở trong nhà quá nhàm chán sao."
"Thôi không sao đâu, chúng ta nhanh chóng trở về là được!"