Đám người vẫn tiếp tục lên đường sau trận chiến cam ro khi nãy, đi cả một ngày không nghỉ ngơi đoàn người cũng đã mệt nên đã dừng chân nghỉ qua đêm.Dù sao bọn họ cũng đã đến ngoại ô thành phố, thì việc di chuyển vô bên trong không còn xa.
Nhưng tình hình bên trong ra sao thì còn là ẩn số, do đó mà họ cần phải thận trọng hơn nữa.Đêm nay yên tĩnh một cách lạ thường, đám người cũng nhận thấy mà nâng cao cảnh giác.
Giữa màn đêm tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng loe lóe cùng đống lửa đang chiếu sáng.Tiếng bước chân càng phát ra rõ trong màn đêm yên tĩnh này.
Dần dần một bóng dáng của một thiếu niên xuất hiện, trên người là một bộ đồ cũ nát người nọ tướng đi có điểm kì quặc nhìn không tự nhiên lắm.Thiếu niên đi lại gần hơn một chút, đang lúc đám người chưa kịp hiểu chuyện gì thì một quả cầu lửa cùng tia sét đánh đến chỗ của cậu ta.
" bùm " tiếng va chạm phát ra, trong làn khói rít lên tiếng gào đau đớn.
Đợi tan hết khói thì con zombie kia cũng bị thương, nó gào thét về phía bọn cô vô cùng tức giận.Mặc dù dính đòn nhưng vết thương cũng không có vẻ nặng gì, đột nhiên con zombie quay qua nhìn cô chằm chằm lại lao về hướng cô.
Sở Trí Tu phản ứng nhanh, kéo Lâm Hiểu Huỳnh ra sau lưng mình.Sau đó lại đánh một đạo sét về phía con zombie kia.
Đương nhiên để đến được đây thì thiếu niên zombie cũng không phải tầm thường, cấp bậc của nó cũng phải ngang ngửa hai đại lão Sở Trí Tu hoặc Cố Tư Phàm, thẩm chí là hơn.Cả ba lao vào đánh nhau có điểm kịch liệt, bọn cô bên ngoài không xen vào được.
Cuối cùng nhân vật phụ vẫn thua hào quang nhân vật chính.Zombie kia bị thua a, mặc dù cả hai bên đều bị thương, Lâm Hiểu Huỳnh nhìn thấy Sở Trí Tu mặt lạnh mà lê thanh kiếm đến gần cậu thiếu niên zombie kia.
Nhưng cô nhìn thấy ánh mắt của con zombie kia nhìn cô có gì đó không đúng, nó có điểm gì đó mong đợi? đau khổ cùng buồn bã?.Không biết có phải do Lâm Hiểu Huỳnh nhìn nhầm hay không, nhưng ánh mắt đó làm cô để ý.
Zombie làm sao có cảm xúc như con người được chứ?.Lâm Hiểu Huỳnh chợt lên tiếng, làm cho Sở Trí Tu dừng lại động tác muốn chém chết con zombie này.
" sao thế?" Hắn quay qua hỏi.
Nhưng cô không đáp lại, vì bản thân cũng không biết nói gì nữa.Chỉ biết linh cảm bảo cô, thiếu niên zombie này sẽ không hại cô.
" nguy hiểm " Sở Trí Tu nắm lấy tay cô kéo lại, không muốn cô tiến về phía trước thêm nữa.
" không sao " Lâm Hiểu Huỳnh cười nhẹ, gật đầu với hắn.
Nhưng Sở Trí Tu có điểm không tình nguyện cho cô đi đến đó, nhưng hắn vẫn buông tay, đứng một bên bảo vệ cô.
" chị…ch…ị " thiếu niên zombie giọng nói khó nghe phát ra âm thanh vui mừng.
“!” tuy là nói nhỏ, nhưng xung quanh yên tĩnh bọn họ liền nghe rất rõ thiếu niên zombie kia phát ra tiếng.Lâm Hiểu Huỳnh cũng ngạc nhiên không kém, cô còn tưởng là mình nghe nhầm đấy chứ?.
" chị…ch…ị " Thiếu niên zombie vẫn nhìn cô mà gọi.
Cái này thì không thể nhầm được luôn rồi a! Lâm Hiểu Huỳnh cảm thấy bối rối không biết làm sao cho đúng.Nhưng cô không muốn bọn hắn gϊếŧ đi tên nhóc này, Sở Trí Tu càng thấy càng ngứa mắt rất muốn một đao chém chết tên nhóc quắn lấy cô.
" Sở Trí Tu có thể…đừng gϊếŧ tên nhóc này không?" Lâm Hiểu Huỳnh ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
"… được " Hắn là không có cách nào từ chối cô, mặc dù biết việc này sẽ gây ra sự khó chịu của những người khác.Nhưng nhìn hắn giống quan tâm cái này lắm sao?.
Lâm Hiểu Huỳnh vui vẻ mà nói cảm ơn với hắn, sau đó cô quay đầu qua nhìn thiếu niên zombie kia.Bàn tay thon đưa ra trước mặt của đứa nhỏ zombie, nhưng vẫn còn suy nghĩ của con người kia.
" chị…ch…ị " Thiếu niên zombie nhào tới người cô, động tác trên tay cứng nhắc mà ôm chầm lấy cô.Đầu gục vào hõm vai của cô mà không ngừng lập lại từ ’ chị ’ đầy máy móc và cứng nhắc.
" không sao rồi " Lâm Hiểu Huỳnh không chê mà còn vỗ vai của đứa nhỏ nói, trên người thắng nhóc này không có mày tanh của máu thịt của nhân loại, người cũng không có mùi gì mấy.Chỉ là cơ thể nhiệt độ lạnh hơn người bình thường khác rất nhiều.
Sở Trí Tu bên cạnh thấy cô dịu dàng như vậy, nhưng người mà ôm cô không phải mình liền có điểm hơi muốn điên lên.
" chết tiệt " Hắn muốn xông vào tách người ra rồi tẩn cho tên nhóc kia mấy phát, cũng may có Kì Quân giữ lại nếu không thì tiêu rồi a.
" ê bình tĩnh đi ông nội " Kì Quân kéo người mà mệt muốn chết.