Sở Trí Tu nhìn thấy Lâm Hiểu Huỳnh đã ngừng khóc, mới thở dài mỗi lần hắn có chuyện gì muốn nói nghiêm túc cô cũng liền sẽ khóc như vậy.Hắn biết cô là đóng kịch, nhưng vẫn mềm lòng với chiêu này.
" nín rồi?" Hắn nhẹ giọng hỏi, mang theo mấy phần cưng chiều.
" anh mới quát tôi " Lâm Hiểu Huỳnh hít một cái, giọng mũi như làm nũng với hắn nói.
" xin lỗi, anh không nên lớn tiếng với em " Sở Trí Tu âm thầm thở dài lần thứ N, lại nhẹ giọng dỗ dành cô.
" ừm…ừm " Cô gật đầu như đã hiểu, khóc giả nãy giờ nước mắt cô cũng dùng hết luôn.Đâm ra khóc đã liền hơi buồn ngủ, chưa kịp nhắm mắt đánh một cái mộng liền bị câu hỏi của Sở Trí Tu làm cho tỉnh luôn.
" bây giờ em nói cho anh biết, em còn bao nhiêu thuốc " Sở Trí Tu vẫn là giọng nhẹ nhàng nhưng nghe ra hắn vô cùng nghiêm túc, nếu cô không trả lời thì hắn liền sẽ hỏi mãi.
“… buộc phải trả lời sao?” Lâm Hiểu Huỳnh ngón tay di di vào nhau, cô thật sự rất rối đó nên trả lời như thế nào đây?!.
" đúng " Sở Trí Tu nghiêm túc nói.
Nhìn hắn như vậy cô âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, rồi sắp xếp từ ngữ trong đầu mới nói.
" còn…chưa tới nữa tháng á " Lâm Hiểu Huỳnh không dám ngước mặt lên nhìn biểu cảm trên mặt hắn, cô chỉ châm chú nhìn xuống sàn xe.
Kì Quân đang lái xe phía trước cũng nhíu chặt mày, chứng tỏ anh cũng không vui nổi.Cái tính này từ nhỏ đã như vậy, rất cứng đầu lại bướng bỉnh nếu bọn họ không ép hỏi cô cũng sẽ không nói.
" nữa tháng?" Sở Trí Tu nhíu chặt mày hỏi.
" ha ha…" Hắn cười lên hai tiếng, bản thân thật sự rất tức giận nhưng cũng không muốn lớn tiếng hay la mắng cô.Chỉ còn cách lấy tay che đi mặt mình giấu đi cơn tức mà thôi.
" xin lỗi…tôi không cố ý giấu đâu…nhưng bây giờ tìm đâu ra thuốc đây? dù sao đây cũng là thuốc đặc trị cho tôi… " Lâm Hiểu Huỳnh bối rối giải thích.
Lời cô nói hắn hiểu, nhưng chí ít cô cũng nên nói với những người xung quanh.Bọn hắn quan tâm cô mà, cũng lo lắng cho cô nữa.
" xin lỗi…nhưng bệnh của tôi không uống thuốc cũng sẽ không tái phát ngay đâu…nên cũng không nguy hiểm…" Lâm Hiểu Huỳnh không biết nói như thế nào nữa.
" Tiểu Huỳnh, anh hiểu nhưng em cũng phải nói với bọn anh một tiếng.Bọn anh quan tâm và lo lắng cho em mà, hơn nữa nói ra để cho bọn anh tìm cách " Sở Trí Tu thật sự rất lo lắng cho cô.
" xin lỗi…" Lâm Hiểu Huỳnh nhỏ giọng nói.
" em… thật là ngang bướng " Sở Trí Tu thở dài rồi kết luận một câu.
" nè, đừng có thấy tôi nhịn rồi anh làm tới nha " Lâm Hiểu Huỳnh trừng mắt nói, cô đang cảm động câu nói trước đó của hắn chưa kịp cảm thụ hết thì Sở Trí Tu đã nói câu sau.
Cô mà bướng á, bướng chỗ nào Lâm Hiểu Huỳnh tức giận khi nghe Sở Trí Tu bảo mình bướng bỉnh,cô mới không có!.
Nhìn cô giận dỗi hắn liền thở dài tiếp, đấy hắn nói không lại đánh cũng chẳng nở.Sở Trí Tu liền nhỏ giọng xuống nước mà xin lỗi.
" xin lỗi là anh sai khi nói em bướng bỉnh "
" biết vậy thì tốt "
Đám quần chúng ăn dưa, liền thấy hình như hơi sai á.Không phải Lâm Hiểu Huỳnh sai sao? vậy Sở Trí Tu vì cái gì xin lỗi, bọn họ nhìn mà cũng khờ theo luôn.Thì ra người có gia đình là như vậy, làm cho đám anh em đang độc thân có suy nghĩ muốn có gia đình liền quay xe gấp.
" vậy cũng được luôn " Hạ Đình há hốc mồm lên tiếng.
" ngu ngốc " Đông Ngạc liếc mắt qua liền lẩm bẩm nói.
" được hết, ba người bọn anh là Lâm Gia Vỹ, Sở Trí Tu từ nhỏ đã chơi cùng.Mà ba người chỉ có cô em gái nhỏ là Lâm Hiểu Huỳnh nên bọn anh bị ăn hϊếp nhiều lắm " Kì Quân có điểm hồi tưởng về quá khứ một chút.
" Anh Quân nói gì em nghe hết nha " Lâm Hiểu Huỳnh trừng mắt nói.
" rồi rồi em nói gì cũng đúng " Kì Quân cười lắc đầu.
" nhưng chuyện này anh đồng ý với Trí Tu, em không nói tình trạng bệnh tình của mình cho bọn anh là em sai.Không được tìm cách mà bỏ qua chuyện được " Kì Quân nghiêm khắc nói.
" anh không chiều em như Trí Tu đâu, em…" Kì Quân đang nghiêm túc mặt lạnh dạy bảo cô liền thấy Lâm Hiểu Huỳnh không đáp, nhìn ra sau đã thấy cô mít ướt.
" này này đừng khóc chứ, em xem mình cũng đã hơn ba mươi rồi con cũng lớn mà còn mít ướt " Kì Quân bối rối nói.
" nhưng anh ăn hϊếp em…hức hức anh Quân hết thương em gái rồi " Lâm Hiểu Huỳnh khóc nức nở nói.
" thôi nín, anh xin lỗi mà "
Lâm Hiểu Huỳnh liền hít mũi vài cái chứng tỏ mình vô cùng đau lòng.Đó thấy chưa cô khóc là họ liền mềm lòng, mặc dù biết mình rất thảo mai nhưng cô chịu chứ một hồi họ liền sẽ mắng cô đấy.Bài học rút ra, chuyện gì đấu không lại cô liền mít ướt ha ha.
Đám người: anh cũng vô dụng y như Sở Trí Tu mà thôi, đó có làm gì được nữa đâu.
Sở Trí Tu: có gì khác nhau sao?
Kì Quân: khóc nhiều chút.
Lâm Hiểu Huỳnh: ha ha vẫn là cô diễn giỏi nhất