Tại tụ điểm giải trí Vương Bài của thành phố, Mạc Cửu thành công vượt qua an ninh, tìm được bạn của Lâm Nhược hỏi thăm vị trí của Lâm Nhược, sau đó hấp tấp đi tới phòng 3004 đẩy cửa đi vào.
“Ai dám bắt nạt em gái Lâm của tôi.”
Một tiếng quát chói tai, động tác đẩy cửa của Mạc Cửu cứng ngắc, nhìn tình huống bên trong cánh cửa nhất thời trợn to hai mắt.
Đợi thấy rõ ràng tình huống trước mặt, cô kinh ngạc đến mức miệng mở to thành hình chữ O, lớn đến mức có thể nhét được một quả trứng gà.
Trước mắt Mạc Cửu không có ý thức được, tiết mục con nhà giàu lừa gạt dân chúng bần hàn, tối tăm lặng lẽ, dường như lạc lõng trong bầu không khí sang trọng của nơi này.
Trên chiếc ghế sofa màu đen, Lâm Nhược co rúm trong góc. Cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bả vai run rẩy, ngày thường khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa lê, giờ phút này trừ sự yên lặng, còn mang theo một loại đắc ý.
Mà ở bên cạnh Lâm Nhược, một thiếu niên mà Mạc Cửu quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa đang nằm ở đó.
Áo sơ mi của thiếu niên đó cởi ra, quần không ngay ngắn, gương mặt đỏ bừng rõ ràng đã hoàn toàn say, mà mặt thiếu niên hướng ra bên ngoài, trên gương mặt của anh ta vẫn sạch sẽ, cho dù đang say rượu, nhưng vẫn sáng sủa như ánh mặt trời.
Anh ta chính là Hàn Triều Dương.
Cảm giác cuối cùng của Mạc Cửu về vùng đất thuần khiết và... mối tình đầu.
Mạc Cửu chỉ cảm thấy đôi mắt của mình dường như bị đâm và trái tim mình cô thắt lại.
Hốc mắt có chút ê ẩm, hơi thở cũng có chút dồn dập, đây... con mẹ nó cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông của mình và bạn thân nhất của mình lên giường, chuyện này không phải chỉ xảy ra ở trong tiểu thuyết hay sao?
“Tiểu Cửu, cậu hãy nghe tớ nói, tớ cũng là người vô tội.” Giọng nói của Lâm Nhược yểu điệu nhưng rất bình tĩnh, chẳng qua giọng nói mà ngày thường khiến cho Mạc Cửu luôn mềm lòng đi bảo vệ cô ta, thế nhưng lúc này khiến cho Mạc Cửu cảm thấy xa lạ và kinh tởm.
Lâm Nhược, là cô gái ngoan ngoãn tiêu chuẩn, học sinh giỏi trong mắt giáo viên; cũng là bạn học cùng lớp Mạc Cửu, học cùng trường Đông Giao Nhất Trung, lớp mười hai. Gia đình Lâm Nhược nghèo khó, cô ta làm việc tại một tụ điểm giải trí lớn nhất vùng ngoại ô phía đông để kiếm tiền trợ cấp cho gia đình.
Mạc Cửu đã nhắc nhở đối phương loại địa phương này không an toàn, nhưng Lâm Nhược cũng không còn cách nào, mẹ cô ta ở trong nhà bị bệnh liệt giường, tiền thuốc thang đắt đỏ khiến cho cô ta không có lựa chọn khác.
Ở vùng ngoại ô phía Đông, tính cách giống như lưu manh của Mạc Cửu khiến cho cô không có bạn cùng giới, trừ Lâm Nhược. Vẻ ngoài thanh tú của Lâm Nhược khiến cho Mạc Cửu cảm thấy, mặc dù đối phương có chút khôn vặt, nhưng cũng không xấu.
Lâm Nhược thích Hàn Triều Dương, cô cũng biết nhưng không để ở trong lòng, cũng chưa từng nghĩ tới, đối phương sẽ cưới Hàn Triều Dương đi...
Nắm chặt hai tay, Mạc Cửu gắt gao nhắm hai mắt lai, phòng ngừa nước mắt chảy ra.
Hơn nửa đêm, một cuộc điện thoại của Lâm Nhược khiến cho cô ngu ngốc chạy mười mấy cây số, kết quả đến đây, lại thấy cái này?
Mạc Cửu cảm thấy cô chính là một con ngu.
“Tiểu Cửu, thật xin lỗi, tớ cũng thích Triều Dương, tối nay, anh ấy nói với tớ, anh ấy thích tớ...”
Lâm Nhược từ trên ghế sofa đứng lên, trên người trắng sáng đều là dấu vết lưu lại sau khi ân ái, dấu vết bắt mắt này nhắc nhở nơi này vừa xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Cửu, chúng ta vẫn là bạn mà, đúng không?”
Mạc Cửu nhìn Lâm Nhược, nhìn thấy đôi mắt ánh lên nụ cười thì không khỏi cảm giác buồn nôn cùng với xa cách.
Nhưng nào sợ như thế, Mạc Cửu hít một hơi thật sâu, khẽ cười nói: “Lâm Nhược, cô thích anh ta, đưa cô là được. Chẳng qua...”
Mạc Cửu chợt giơ tay, bốp.
Một cái tát thật mạnh đánh vào mặt Lâm Nhược, đánh cô ta lùi về phía sau mấy bước, khϊếp sợ nhìn Mạc Cửu.
Mạc Cửu cười nhạt, vỗ vỗ tay của mình rồi tiện tay cầm chai rượu nồng độ cồn cao trên bàn thủy tinh.