Mạc Cửu ngẩng phắt đầu lên, dáng vẻ rất hung dữ, trong lòng vô cùng buồn bực nên giờ phút này có chút không nói lý lẽ: “Xe của tôi hỏng, không có cách nào nhường đường.”
Tài xế hết ý kiến: “Này, vậy làm sao bây giờ? Cô muốn thế nào mới có thể nhường đường?”
Mạc Cửu hừ một tiếng, cô làm sao biết được phải làm sao.
Trời bất ngờ giáng tai họa, cũng không hơn gì cái này.
Nhưng, không đợi Mạc Cửu và tài xế nghĩ ra cách, người đàn ông ngồi cạnh tài xế, có hành động, anh hạ kính xe xuống, tiếp đó Mạc Cửu cảm nhận được một ánh mắt đen nhánh lạnh như băng bắn qua.
Tiếng oán trách đang ở khóe miệng Mạc Cửu, theo bản năng dừng lại.
Ánh sáng lờ mờ che khuất khuôn mặt anh, giống như vị thần Apollo huyền thoại trong thần thoại Hy Lạp, bí ẩn, lạnh lùng, hùng vĩ, đầy kiêu ngạo và độc đoán.
Đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô, lóe lên sự băng giá của tuyết, khí thế bức người giống như đế vương thống trị thế giới, có năng lực làm người ta sợ hãi.
Chẳng qua bị anh nhìn như vậy, Mạc Cửu chợt cảm thấy nguy hiểm nổi lên bốn phía, nổi lên ý định gϊếŧ người.
Thường trà trộn ở đầu đường, đối với nguy hiểm từ trước đến nay rất nhạy bén, Mạc Cửu theo bản năng lùi về phía sau hai bước, cùng người đàn ông kia giữ vững khoảng cách.
Mặc dù dáng vẻ người đàn ông này rất điêu luyện sắc sảo, nhưng khí thế này... cũng quá mạnh mẽ rồi. Thật giống như chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, sẽ mất mạng ngay.
Ban đêm gió lớn, chính là lúc làm chuyện xấu, Mạc Cửu trước sau phải trái liếc mấy cái, phát hiện ngoài chiếc xe này thì không còn ai khác qua lại.
Ho khan một cái, mặc dù nói kiêu ngạo quan trọng hơn, nhưng chẳng phải vẫn có câu cô gái tốt không nên đấu tranh với đàn ông hay sao?
Kết quả là, Mạc cửu cười ha ha, chỉ chỉ cái xe bị hỏng của mình, vừa tính mở miệng nói chuyện, người trong xe đã có hành động.
Đèn đường vàng mờ, không thấy rõ quần áo người đàn ông là màu gì, Mạc cửu chỉ cảm thấy, quần áo rất thẳng, người đàn ông tiện tay lấy trong túi ra ví tiền, hành động dứt khoát, đẹp trai, hơn nữa hành động của anh mang theo một vẻ kiên quyết và lão luyện, khiến cho ánh mắt Mạc Cửu cũng thẳng.
Ha, trên thế giới này có một loại người, cho dù làm một chuyện bình thường nhất, cũng có thể đẹp mắt thế?
Thời gian Mạc Cửu đang thẳng tắp nhìn ví tiền của người đàn ông giống như mê gái, người đàn ông tiện tay lấy ra một xấp tiền, cả người hơi nghiêng về phía trước, thông qua cửa sổ lay động trực tiếp đưa số tiền kia vào trong tay Mạc Cửu.
Ánh mắt đen lạnh như băng giống như màn đêm, mặc dù không có bất cứ chút tình cảm nào lộ ra, nhưng giờ phút này, Mạc Cửu lại thấy được sự khinh bỉ cùng với tức giận.
Sau đó, người đàn ông lạnh như băng hạ xuống một mệnh lệnh: “Tiểu Đường, lái xe.”
“Vâng.” Người đàn ông ngồi chỗ tài xế, cả người lập tức thẳng tắp, lời nói ngắn gọn của hai người phát ra, cửa sổ xe kéo lên, tiếp theo chiếc xe lui lại phía sau, vèo một cái từ bên cạnh Mạc Cửu, vòng qua cô rồi nghênh ngang rời đi.
Cho đến khi chiếc xe vung lên ít bụi bắn vào mặt, lúc này Mạc Cửu mới kịp thời phản ứng.
Chết tiệt.
Vừa rồi ánh mắt người đàn ông kia chẳng lẽ cho rằng mình hơn nửa đêm đứng ở chỗ này, là đặc biệt muốn ăn vạ?
Cô mất hết danh tiếng một đời rồi. Hơn nữa hết lần này đến lần khác người đàn ông này còn không cho cô cơ hội giải thích một câu.
Mặc dù cuộc sống không cha không mẹ rất khốn khổ, nhưng Mạc Cửu cô cũng có nguyên tắc được hay không, đồ ăn xin là không thể ăn.
......
Khốn khϊếp. đồ đàn ông xấu xa. Đồ lưu manh. Chỉ có nhà anh là có tiền.
Trong lòng mắng người đàn ông kia, Mạc cửu dựa vào chiếc xe điện hỏng nhẹ, chạy trong màn đêm ba mươi phút, cuối cùng cũng đến đích.
Dừng xe, bạn học Mạc Cửu lấy ra đồ trang điểm giá rẻ, tùy tiện bôi loạn lên mặt mình, tiện thể xắn tay áo ngắn lên, lộ ra bả vai bóng loáng, lúc xuống xe thân hình còn như rắn nước vặn vẹo một cái, giống như một chú gà con.
Mọi người xung quanh đều sững sờ, nhìn một học sinh thanh tú biến thành dáng vẻ này, đối với bóng lưng của cô chậc lưỡi hít hà hồi lâu, cuối cùng thở dài, người trẻ tuổi bây giờ, haiz.