Dư Thanh Đường giơ tay che miệng, che giấu việc mình cũng đang nóng đến mức không chịu nổi, không cam lòng yếu thế mà đáp trả: “Ngươi cũng nhét vào miệng ta trước đấy!”
Diệp Thần Diễm hít một hơi thật sâu, nhìn y với vẻ uất ức: “Khi đó ta không biết là không thể ăn, nhưng muội rõ ràng đã biết mà còn cố ý nhét cho ta. Muội thật sự cố ý!”
Dư Thanh Đường bị ánh mắt trách móc của hắn làm chột dạ, y sờ mũi, thầm nghĩ có lẽ lần này mình hơi quá đáng.
“Ai nha.” Dư Thanh Đường dịch sang phía hắn, dùng túi nước của mình chạm nhẹ vào túi nước của hắn: “Là ta không đúng, ta xin lỗi. Để chuộc lỗi, trước tiên ta uống một ngụm!”
Y uống hết hơn nửa túi nước, quay lại nhìn hắn: “Đến lượt ngươi.”
Diệp Thần Diễm ngẩn người, sau đó bật cười, cũng bắt chước y, dùng túi nước chạm nhẹ vào túi của y:
“Được—”
Hắn uống một ngụm nước, lắc lắc túi trong tay: “Đáng tiếc chỉ là nước, nếu là rượu thì tốt rồi.”
Hắn liếc sang Dư Thanh Đường, ánh mắt đầy ám chỉ.
Dư Thanh Đường chớp mắt: “A?”
Y không phải đang bị hắn ngầm đòi đãi rượu đấy chứ?
Dư Thanh Đường sờ mũi chột dạ. Không phải y keo kiệt, nhưng với gia sản này của tông môn này, e rằng y không kham nổi.
Không có linh thạch trong túi, y cũng chẳng còn cách nào.
Nghĩ ngợi một chút, y vỗ vai hắn, nghiêm túc hứa hẹn: “Sư phụ ta còn cất giấu không ít tiên tửu. Chờ ngươi đưa ta về, ta sẽ trộm… khụ, sẽ lấy một chút cho ngươi.”
Y nhướng mày, thêm vào: “Uống đến say mới thôi.”
Dù sao thì hy sinh chút rượu của sư phụ để đổi lấy hòa khí cũng chẳng thiệt thòi.
Diệp Thần Diễm bật cười, gật đầu: “Được, nhất ngôn cửu đỉnh!”
Hắn đứng dậy, khẽ cười: “Đã vậy, chúng ta mau lên đường thôi, miễn cho đám…”
Hắn ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười nhạt: “‘Địa đầu xà’ tìm tới gây phiền phức.”
---
Tối hôm đó, hai người nghỉ lại tại một trấn nhỏ ở Vân Châu.
Nơi đây khách điếm không thể so được với những nơi phồn hoa xa hoa bốn bề, nhưng lại được ở chỗ thanh tịnh u nhã, bày biện tinh tế.
Dư Thanh Đường ăn uống no nê, ngã người lên giường, cả người như muốn hòa làm một với đệm chăn. Nếu không phải vì chạy đuổi theo cốt truyện, thì làm tiểu đệ của Long Ngạo Thiên, hưởng thụ cuộc sống cơm ngon rượu say một đường thế này, có lẽ cũng là một cuộc sống không tệ.
Nhưng y chợt khựng lại, lắc đầu nguầy nguậy, như muốn xua đi ý nghĩ phi thực tế đó khỏi tâm trí.
“Thanh tỉnh lại đi, Dư Thanh Đường! Ngươi không thể vì mỹ thực mà mê muội được! Làm tiểu đệ của Long Ngạo Thiên đâu có dễ dàng, giờ ngươi ăn của hắn, mai mốt ngươi phải chắn đao thay hắn đó!”
Y tự khích lệ bản thân, quyết định rằng làm cá mặn vẫn tốt hơn. Nhàn vân dã hạc, trời đất bao la, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, không phải nhọc lòng vì ai.
Sau khi củng cố ý chí thêm lần nữa, Dư Thanh Đường lại lười biếng nằm trở lại.
Đột nhiên, từ phía cửa sổ phát ra một tiếng “kẽo kẹt”.
Dư Thanh Đường mở to mắt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị. Trong lòng y thầm suy tính: “Hiện tại ta đang gánh trên vai cốt truyện của Diệu Âm Tiên. Diệp Thần Diễm sẽ không giữa đêm mà đánh lén ta đấy chứ?”
Y lập tức lăn mình quấn chăn kín mít từ đầu đến chân, chỉ để lộ giọng nói từ trong lớp chăn: “Ai đó?”
“Ai.” Một giọng nói lười nhác vang lên. Cửa sổ bị đẩy ra, một bóng người ung dung ngồi trên khung cửa, cười khẽ mà châm chọc: “Ăn no liền ngủ, ngươi đây là tiên tử cái gì chứ?”
Dư Thanh Đường trừng to mắt nhìn. Người ngồi trên cửa sổ là một nam nhân với dung mạo như kẻ lạc phách, trên gương mặt đầy vết rỗ lỗ chỗ, trông vô cùng đặc trưng.
Hắn so với ban ngày đã thay đổi rất nhiều, nhưng Dư Thanh Đường là âm tu, nên y vẫn nhận ra từ giọng nói, đây chính là tên đan tu Đỗ Hành mà y từng gặp.
Dư Thanh Đường: “…”
Đại ca ngươi tới làm gì a! Ngươi là phần diễn lúc Nguyên Anh, giờ Diệp Thần Diễm mới chỉ Kim Đan, chưa tới lượt ngươi lên sân khấu đâu!
“Cũng thật trầm ổn.” Đỗ Hành bật cười, thong dong trèo vào phòng, ánh mắt lấp lánh sự nguy hiểm: “Vốn chuẩn bị làm cho ngươi không kêu được , ngươi lại rất phối hợp.”
“Ta tới không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi vị ‘tiên tử’ đây, nhận ra ta rồi đúng không?”
Dư Thanh Đường còn chưa kịp mở miệng phủ nhận, thì giọng nói của hắn đã chắc như đinh đóng cột: “Ngươi nhận ra vết bớt, mà ta cũng biết bí mật của ngươi.”
Dư Thanh Đường: “…”
Hỏng rồi.