Sau Khi Mặc Nữ Trang Trêu Chọc Long Ngạo Thiên

Chương 29: Tuyến cốt truyện

Dư Thanh Đường mặt ngoài bình thản, nhưng trong lòng y đã hoảng hốt đến mức không chịu nổi.

Y nắm lấy tay Diệp Thần Diễm, kéo hắn lao nhanh về phía trước, thậm chí còn ấn đầu hắn, không cho quay lại nhìn.

Đùa sao, tuyến tình cảm rối loạn y còn có thể tạm vá víu, nhưng nếu cốt truyện cũng đứt đoạn, y chỉ với thực lực Kim Đan nhỏ bé này thì làm sao đỡ nổi đây

“Thanh Đường cô nương…” Diệp Thần Diễm cất giọng không cam lòng, “Vì sao lại ngăn cản ta?”

“Hắn—” Dư Thanh Đường quay đầu liếc nhìn, xác nhận rằng kẻ kia không đuổi theo, mới thở phào nhẹ nhõm, buông lời bâng quơ, “Hắn có chút kỳ quái.”

“Cường long không áp được địa đầu xà (*), chúng ta tốt nhất là không nên tự chuốc phiền phức.”

* Rồng mạnh cũng không thể thắng được rắn ở dưới đất

Diệp Thần Diễm rõ ràng vẫn không phục, bĩu môi nói: “Ta không sợ phiền phức.”

Đúng thật!

Dư Thanh Đường nhịn không được mà nghĩ thầm, sở trường đặc biệt nhất của loại Long Ngạo Thiên như hắn chỉ sợ chính là đi kiếm phiền phức.

Nhưng đoạn cốt truyện này, giờ vẫn chưa đến thời điểm kích phát, phiền phức này cũng chưa tới lúc nên động vào.

Vừa rồi y thoáng nhìn thấy vết bớt màu xanh trên tay đan tu kia, cuối cùng nhận ra kẻ đó là ai — đệ tử giỏi nhất của Lão Đan Vương Hỏa Đỉnh Tông, tên Đỗ Hành, cũng là đan sư tam phẩm trẻ tuổi hiếm hoi.

Trong nguyên tác, Lão Đan Vương sắp viên tịch, tài sản kết xù của ông khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi, vì thế nên đem ông ta giam cầm.

Còn Đỗ Hành thì bị trục xuất khỏi tông môn, lang thang khắp nơi tìm cơ hội trở lại.

Sau này, Long Ngạo Thiên vì tìm kiếm đan dược mà gặp được Đỗ Hành, hai người kết thành tình bằng hữu vào sinh ra tử. Long Ngạo Thiên giúp Đỗ Hành đoạt lại Hỏa Đỉnh Tông, cứu được Lão Đan Vương, đồng thời thu phục toàn bộ Hỏa Đỉnh Tông về dưới trướng mình. Đây chính là một tiết điểm quan trọng trong quyển "Thiếu Niên Thần Vương: Nhất Thống Tiên Môn"

Với sự ủng hộ của lão Đan Vương, không ít môn phái nhỏ tự nguyện quy phục Long Ngạo Thiên, còn Đỗ Hành trở thành trợ thủ đắc lực nhất của hắn.

Dư Thanh Đường chột dạ liếc mắt nhìn Diệp Thần Diễm. Y chỉ sợ hắn còn chưa hay biết rằng, chính mình vừa suýt chút nữa đánh bẹp trợ thủ đắc lực tương lai của hắn.

Mặc dù y là người hô đánh trước, nhưng tiểu tử Diệp Thần Diễm này cũng ra tay quá nhanh, khiến y còn chưa kịp ngăn cản.

“Kẻ kia rõ ràng là một tên lừa đảo.” Diệp Thần Diễm vẫn còn lấn cấn, “Đan dược mua từ hắn, chúng ta còn dùng không?”

“Dùng chứ, đan dược chắc chắn không vấn đề.” Dư Thanh Đường gật đầu chắc nịch.

Đỗ Hành vốn là tam phẩm đan sư thực sự—phẩm cấp của đan sư càng nhỏ, năng lực càng cao. Một người đạt đến tam phẩm đã đủ sức tự mình lập phái.

Tuy rằng y không hiểu vì sao kẻ kia lại bắt mạch sai lầm, thậm chí còn nói rằng y gặp vấn đề về… nguyệt sự, nhưng dù sao hắn cũng là nhân vật chính diện, có khuyết điểm nhỏ chứ không đến nỗi cố ý hại người.

Diệp Thần Diễm liếc nhìn y đầy ý vị: “Ngươi cũng có nghiên cứu về đan dược sao?”

“Không có.” Dư Thanh Đường thật thà lắc đầu — lần trước y ăn đan dược xấu hổ đến mức không dám nhìn lại, giờ dù nói rằng mình am hiểu, e rằng cũng chẳng ai tin.

“Chỉ là nhìn qua thì thấy không tệ, hơn nữa…” Dư Thanh Đường thản nhiên đáp, “Dù muốn lừa tiền, cũng không đến nỗi dùng những loại đan dược tiện lợi như Hồi Linh Đan để lừa.”

“Cũng có lý.” Diệp Thần Diễm gật đầu đồng tình, “Không biết có ngọt hay không.”

Vừa nhớ tới viên Hồi Linh Đan trước đó, miệng Dư Thanh Đường bất giác chua xót, y nuốt nước miếng, liếc nhìn Diệp Thần Diễm rồi xúi giục: “Ngươi thử trước một viên đi.”

Diệp Thần Diễm đảo hai viên đan dược trong tay, rồi nhét cho y một viên: “Mỗi người một viên.”

Dư Thanh Đường ý định từ chối: “Không thể lãng phí như vậy, ta chưa tiêu hao linh lực thì ăn làm gì…”

Diệp Thần Diễm nhân lúc y không chú ý, trực tiếp nhét viên Hồi Linh Đan vào miệng y.

Dư Thanh Đường: “Ah!”

Y trợn tròn mắt nhìn hắn. Diệp Thần Diễm cười đầy ranh mãnh, ghé sát hỏi: “Ăn ngon chứ?”

Dư Thanh Đường khó khăn mím môi, chậm rãi nở một nụ cười cứng ngắc: “Ngon… đặc biệt ngon, ngươi thử đi.”

Diệp Thần Diễm bán tín bán nghi đưa đan dược lên miệng, Dư Thanh Đường bất ngờ đẩy viên thuốc vào miệng hắn, rồi nhanh chóng dùng tay che kín miệng hắn, ngăn không cho nhổ ra.

“Khụ!” Diệp Thần Diễm không kịp đề phòng, vị cay khủng khϊếp bùng nổ trong miệng hắn. Mặc dù đã nuốt xuống, nhưng vẫn giống như nuốt phải một quả cầu lửa.

Hắn đỏ bừng cả mặt, giãy dụa nhưng không thoát khỏi tay Dư Thanh Đường.

Dư Thanh Đường vỗ tay đắc ý: “Xem như hòa nhau! Lần này để ta uống nước trước!”

Diệp Thần Diễm kéo gần y lại, như thể muốn đồng sinh cộng tử: “Không buông!”

Hai người, trán đối trán, trừng mắt với nhau như quyết phân thắng bại.

“Tê—” Dư Thanh Đường nhắm mắt, giơ một tay chỉ chỉ hắn, rồi chỉ chỉ mình, ý bảo hòa hoãn, cùng nhau buông tay.

Diệp Thần Diễm nheo mắt, bán tín bán nghi nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Dư Thanh Đường giơ ba ngón tay, đếm ngược. Cả hai đột ngột thả tay nhau, nhanh chóng từ nhẫn trữ vật lấy ra nước, ngửa đầu uống cạn.

“Ha—” Diệp Thần Diễm thở phào hai hơi, miệng vẫn nóng rát, nhưng linh khí quanh thân lại đặc biệt đầy đặn, khiến hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hắn quay sang nhìn Dư Thanh Đường, lúc này đang lè lưỡi thở dốc: “Muội gạt ta!”