Đã Nói Không Phải Trẻ Trâu Rồi Mà!!!

Chương 29

Lộ Nhĩ lười nhác dựa vào sofa trong phòng khách, nói: "Ta ngủ rồi."

"Vậy tôi sẽ lặng lẽ đi vào." Giang Tẫn mở cửa và bước vào.

Hắn cầm trên tay một cái đĩa nhỏ, trên đó có hai chiếc bánh tart trứng mới ra lò.

Ánh mắt của Lộ Nhĩ dán chặt vào những chiếc bánh tart trên đĩa, cậu dùng lời nói để che giấu hành động nuốt nước bọt của mình: "Ngươi thật bất lịch sự."

"Tôi xin lỗi." Giang Tẫn tiến lại gần.

Một miếng bánh tart trứng đã được cho vào trong miệng của Lộ Nhĩ, vỏ bánh giòn tan chỉ cần cắn nhẹ một miếng là đã vỡ ra. Giang Tẫn dùng tay ở dưới để hứng những phần vụn còn lại.

Tâm trạng của Lộ Nhĩ rất dễ thỏa mãn, lúc này cậu cũng không còn cảm thấy buồn bã nữa, vì vậy cậu hỏi Giang Tẫn: "Khi nào thì ngươi đi làm?"

Giang Tẫn thực ra đã biết cậu đang hỏi gì, nhưng vẫn nhắc nhở cậu: "Ăn xong rồi nói."

Chẳng mấy chốc, Lộ Nhĩ đã ăn hết hai chiếc bánh tart trứng nhỏ, Giang Tẫn cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Sáng mai tôi đi."

*Ở đây, Giang Tẫn dùng từ "走", có nghĩa là rời đi, di chuyển đến một nơi khác.

Khi nghe thấy lời của Giang Tẫn, Lộ Nhĩ hơi sững sờ.

Cậu cố gắng hiểu ý nghĩa của bốn chữ này nhưng vẫn không rõ lắm: "Sáng mai đã bắt đầu làm việc?"

Nhưng tại sao lại dùng từ "đi"?

Giang Tẫn cho cậu đáp án: "Tôi… phải đi công tác."

Lộ Nhĩ nhìn Giang Tẫn, chậm rãi chớp chớp mắt.

Hai phút sau, cậu thu lại ánh mắt, tập trung vào các bản tin giật gân trên TV, nói: "Giang Tẫn, ngươi có bao giờ nghĩ rằng..."

Giang Tẫn lập tức ngồi thẳng dậy, lặng lẽ chờ đợi nửa câu sau của Lộ Nhĩ.

"Ngươi có thể bán căn hộ này. Dù bán với giá thấp nhất, cũng có thể thu được vài tỷ." Lộ Nhĩ nói: "Có vẻ như ngươi chưa bao giờ động đến bất cứ thứ gì trong căn nhà này."

Giang Tẫn im lặng một lúc, mới nói: "Đây là nhà của cậu."

"Trên giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản là tên của ngươi đó."

"Là của cậu." Giang Tẫn kiên quyết: "Mặc dù tôi không biết tại sao cậu lại tặng nó cho tôi, nhưng trong mắt tôi, nó vẫn là của cậu."

Lộ Nhĩ thở dài: "Trong mấy năm nay, ngươi đã thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ có một điểm không thay đổi."

Giang Tẫn nhướn mày, tự giác nói: "Vẫn là tên đầu cứng."

“Ừm." Lộ Nhĩ từ từ ngồi dậy, vắt chéo chân, nhìn Giang Tẫn. Ánh mắt lười biếng biến mất, chỉ còn lại một chút khó đoán: "Giang Tẫn, đừng làm chuyện nguy hiểm."

"Cậu lo lắng cho tôi à?" Giang Tẫn cười hỏi.

Lộ Nhĩ nhìn hắn một hồi lâu, rồi mới nói: "Đúng vậy."

Cậu đương nhiên lo lắng.

Lo lắng rằng Giang Tẫn có thể sẽ gia nhập tổ chức phản diện như trong nguyên tác, lo lắng rằng Giang Tẫn sẽ bị cuốn vào hỗn loạn do Thiên Đạo gây ra, và lo lắng nhất là Giang Tẫn sẽ hắc hóa trước khi hoàn thành điều ước thứ ba… Sau đó, bị nhóm chính diện tiêu diệt ngay lập tức.

Nếu vậy, Lộ Nhĩ sẽ mất đi một đối tượng khế ước.

Sau khi khế ước được ký kết, không được phép vi phạm lời hứa, cũng không được phép thay đổi đối tượng giữa chừng.

Nhưng nếu đối tượng khế ước chết, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Vì vậy, nếu Giang Tẫn biến thành trùm phản diện và không may gặp phải nhân vật chính, hắn sẽ chết. Lộ Nhĩ sẽ cần phải tìm một đối tượng khế ước mới.

… Nghe có vẻ như là một tin tốt cho Lộ Nhĩ.

Tuy nhiên, Lộ Nhĩ nghĩ rằng cậu rất lười.

Cậu không muốn lãng phí thời gian để thay đổi đối tượng khế ước.

Trong phòng, chỉ còn nghe thấy tiếng của phát thanh viên tin tức.

Hơi thở của cả hai gần như không nghe thấy, họ nhìn nhau, có lẽ cố gắng đọc hiểu điều gì đó từ ánh mắt của đối phương.

Thật không may, vào thời điểm này, họ đều nhận thấy rằng tâm tư của đối phương đều không dễ hiểu.

"Chỉ là một công việc bán thời gian bình thường, nơi công tác cũng không xa, chỉ ở thành phố bên cạnh. Chủ yếu là đi học hỏi cùng trưởng nhóm." Giang Tẫn cố gắng giải thích bằng giọng điệu nhẹ nhàng, rồi chuyển chủ đề, cười hỏi: "Tại sao cậu nghĩ tôi sẽ làm việc nguy hiểm?"