Đã Nói Không Phải Trẻ Trâu Rồi Mà!!!

Chương 28

Lộ Nhĩ dĩ nhiên biết rằng Giang Tẫn làm những chuyện này là có mục đích.

Nói cho cùng, hắn vẫn không thật sự coi trọng điều ước của Lộ Nhĩ. Hắn chỉ đơn thuần nghĩ rằng Lộ Nhĩ đã cứu mình, và trong những ngày không có gì, hắn xem Lộ Nhĩ, người đột ngột xuất hiện và cho hắn một "ngôi nhà.", như là cọng rơm cuối cùng, giữ chặt trong tay.

Giang Tẫn cố gắng làm Lộ Nhĩ vui vẻ, nhưng Lộ Nhĩ chỉ thấy hắn lãng phí thời gian.

Đại Ma Vương sẽ không bị bất luận kẻ nào đả động. Cậu hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi sẽ lập tức rời đi.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng những việc Giang Tẫn làm đều khiến Lộ Nhĩ rất hài lòng.

Trong vô thức, Lộ Nhĩ đã quen với sự chăm sóc của Giang Tẫn, thậm chí quen với sự tồn tại của hắn.

Có đôi khi, khi Giang Tẫn về nhà quá muộn, Lộ Nhĩ lại đột nhiên mất ngủ. Cậu thường ngồi trong phòng ngủ, say sưa chơi "Đấu địa chủ" Sau khi thua hết số đậu vui vẻ, cậu sẽ chôn đầu vào gối, lẩm bẩm suy nghĩ lại về ván bài trước và tự hỏi tại sao lại để lại một lá bài số ba.

Chỉ khi nghe thấy Giang Tẫn về nhà, bước đi nhẹ nhàng, Lộ Nhĩ mới cảm thấy buồn ngủ và chìm vào giấc ngủ sâu.

“Chỗ làm của ngươi có xa không?” Lộ Nhĩ đột nhiên hỏi.

Giang Tẫn đang dọn dẹp bát đĩa thì ngẩn ra.

Hắn cứ nhìn chằm chằm vào Lộ Nhĩ, làm Lộ Nhĩ cảm thấy bối rối: “Ngươi nhìn ta như thế làm gì?”

Giang Tẫn nói: “Đây là lần đầu tiên.”

Lộ Nhĩ không hiểu: “Hả?”

Đây là lần đầu tiên, Lộ Nhĩ chủ động quan tâm đến Giang Tẫn sẽ đi đâu và làm gì.

Trước đây, Lộ Nhĩ dường như không quan tâm đến tất cả mọi thứ về Giang Tẫn - ngoại trừ việc yêu cầu hắn ước nguyện.

Thỉnh thoảng, Lộ Nhĩ sẽ hỏi một số câu hỏi không có ý nghĩa, nhưng Giang Tẫn có thể cảm nhận được, Lộ Nhĩ không quan tâm đến câu trả lời.

Nhưng lần này thì khác.

Lộ Nhĩ thực sự muốn biết, hắn sẽ đi làm ở đâu, có xa nhà không.

Giọng điệu tuy bình thường, nhưng giống như Lộ Nhĩ không muốn hắn cách mình quá xa vậy.

Nhưng cũng có thể là do Giang Tẫn nghĩ quá nhiều…

Hắn biết phản ứng của mình có vẻ hơi thái quá, nên nhanh chóng thu lại, trả lời câu hỏi của Lộ Nhĩ: “Có hơi xa, sau này có thể không thể ăn cơm cùng cậu mỗi ngày. Cậu có thể tự lo liệu được không?”

Lộ Nhĩ tự dưng cảm thấy có chút không vui, nhưng lại không hiểu lý do vì sao mình không vui, nên chỉ nói: “Câu hỏi của ngươi không có ý nghĩa, hơn một nghìn năm qua, ta đều chỉ ăn cơm một mình.”

“Ừ.” Giang Tẫn cười nói: “Tôi nói sai rồi.”

Lộ Nhĩ nhìn hắn mà không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là “Ừ” một tiếng rồi đi về phòng của mình, chân không mang dép.

Giang Tẫn nhìn Lộ Nhĩ rời đi, bóng dáng dần khuất sau khúc ngoặt, sau đó nghe thấy cửa phòng đóng lại với một tiếng cạch.

“Lộ Nhĩ.”

Phải đến hai tiếng sau, Giang Tẫn mới đến gõ cửa. Lúc đó, hắn đã dọn dẹp xong phòng bếp và mang quần áo của hai người đi giặt sạch.

Trong khoảng thời gian đó, việc mà Lộ Nhĩ làm cũng chỉ có một - xem TV trong phòng ngủ.

Phòng ngủ của cậu là một căn phòng rộng lớn với đầy đủ tiện nghi. Mỗi khi cậu muốn tức giận với Giang Tẫn, cậu có thể làm tổ trong đó cả ngày.

Tuy nhiên, trước đây, Lộ Nhĩ thường nổi giận chủ yếu là vì những vấn đề liên quan đến chuyện ước nguyện.

Nói đúng ra, hôm nay có lẽ không phải là tức giận, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy buồn bã, Lộ Nhĩ cũng không thể giải thích được lý do.

Cậu quyết định mở kênh tin tức địa phương lên, nghe người dẫn chương trình truyền hình đọc các tin tức khác nhau trong hai ngày vừa qua để gϊếŧ thời gian.

Đúng lúc, cậu nhìn thấy tiêu đề của bức tranh minh họa: [Kinh hoàng, sự xuất hiện của “Quỷ ảnh” ở thành phố lân cận! Đã liên tiếp cướp đi mạng sống của bảy người. Rốt cuộc, hung thủ là người hay ma?] Cậu tăng âm lượng lên một chút vì thấy hứng thú với tin nóng này thì nghe thấy tiếng gõ cửa của Giang Tẫn.