Trong ánh sáng le lói, khoảng cách dường như bị kéo gần lại. Môi Giang Tẫn gần như chạm vào chóp mũi cậu.
Lộ Nhĩ giữ bình tĩnh mà không lui về sau, lòng bàn tay nâng bánh kem lặng lẽ đổi mồ hôi.
Ngay sau đó, Giang Tẫn nghiêng đầu nói vào tai cậu: “Chưa, nghĩ, ra.”
“...”
Lộ Nhĩ nghiến răng đẩy hắn ra: “Chưa nghĩ ra thì đừng hòng ăn bánh kem!”
Nói xong, Lộ Nhĩ tự thổi tắt nến, bắt đầu ăn bánh kem.
Cậu tức giận rồi.
Là thật sự rất tức giận.
Hai năm, suốt hai năm, cho dù cậu dùng cách gì, lạnh giọng hối thúc cũng như dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo, Giang Tẫn vẫn không chịu hứa nguyện bất cứ cái gì!
Lộ Nhĩ lại tiếp tục hạ thấp yêu cầu, từ mong Giang Tẫn ước cái gì đó thật lớn đến chỉ cần tùy tiện ước cái gì cũng được. Cho dù ma lực của cậu không thể đưa cậu về lâu đài, nhưng ít nhất có thể thoát khỏi thế giới này!
Cùng lắm thì sang thế giới khác lại tìm một người khác ký khế ước tiếp.
Tìm người nào ít tâm tư hơn Giang Tẫn!
Đáng tiếc, Lộ Nhĩ ở thể giới này chỉ có thể ký khế ước với một người, nếu không cậu đã sớm thay người ký khế ước. Bây giờ cho dù cậu tức đến mức lông mày nhíu lại, cũng chỉ có thể ngồi đây ăn bánh kem.
Giang Tẫn nhìn cậu lấy bánh kem sinh nhật mình ăn cũng không tức giận, ngược lại hắn còn cảm thấy thỏa mãn kì lạ. Hắn cúi người đến sát tai Lộ Nhĩ dỗ dành cậu: “Tôi đi nấu cơm, làm cho cậu cái bánh tart trứng.”
“Vương không thèm ăn cái thứ này.”
“Vương muốn ăn gì?”
Lộ Nhĩ tỏa ra sát khí: “Ăn thịt ngươi, uống máu ngươi, lột da ngươi.”
Giang Tẫn cười vươn tay cho cậu: “Nào?”
“…”
Có đôi khi Lộ Nhĩ không hiểu, mấy năm nay hai người họ ngày ngày ở cùng nhau, cậu trơ mắt nhìn Giang Tẫn lớn lên. Nhưng vì sao cậu cảm thấy Giang Tẫn thay đổi rất nhiều?
Lúc Giang Tẫn 16 tuổi, tuy rằng cũng được coi là trưởng thành sớm, nhưng Lộ Nhĩ có thể nhẹ nhàng xử lý hắn - ít nhất cậu cũng cho là nhẹ nhàng.
Bây giờ mới chỉ trôi qua gần 2 năm, ở tất cả các mặt, Lộ Nhĩ đều hoàn toàn thua thiệt!
Nói không được, lừa không xong, bây giờ ngay cả da mặt dày cũng thua Giang Tẫn, thật không thể tin được.
“Lộ Nhĩ, cậu tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi thật sự rất vui.” Giang Tẫn đứng dậy, đi xuống phòng bếp, nửa đùa nửa thật nói: “Nếu cậu hy vọng tôi ước nguyện gì đó, có khả năng tôi sẽ muốn cậu…”
“Mỗi năm đều đón sinh nhật cùng tôi.”
Đối với việc Giang Tẫn nói muốn Lộ Nhĩ mỗi năm đều phải ăn sinh nhật với hắn, bất luận là đùa giỡn hay thăm dò, Lộ Nhĩ đều tỏ ra: Tuyệt đối không thể.
Cậu nâng vấn đề này lên tới phương diện triết học và nói với Giang Tẫn bằng giọng điệu chỉ đạo: "Con người sẽ tự diệt vong vì tham lam quá mức, ngươi phải cẩn thận."
Giang Tẫn xách theo đồ ăn mới mua đặt lên bàn chế biến. Trong khi xử lý vảy cá, hắn vẫn yếu ớt phản bác: "Tôi nhớ là cậu khuyến khích tôi cứ mạnh dạn tưởng tượng, còn nói khi ước nguyện thì không cần lo lắng bất cứ điều gì, cậu có thể làm tất cả mọi thứ."
Lộ Nhĩ bị chặn họng, nhanh chóng biện hộ: "Ta bảo ngươi mạnh dạn tưởng tượng, chứ không phải bảo ngươi mơ mộng hão huyền."
Giang Tẫn nở nụ cười mỉa mai, nói: "Nhưng tôi chỉ muốn cậu ăn sinh nhật với tôi thôi, có khó lắm không?”
"Điểm mấu chốt không phải là tổ chức sinh nhật." Lộ Nhĩ nhắc nhở hắn: "Mà là mỗi năm."
Giang Tẫn ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu.
Có vẻ như Lộ Nhĩ không cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của ánh mắt đó, tiếp tục nói: "Tuổi thọ của Ma Vương là vô hạn. "Mỗi năm" có nghĩa là mãi mãi. "Mãi mãi" có nghĩa đây sẽ là một điều ước không thể thực hiện được."
Vì vậy, lý do Lộ Nhĩ từ chối không phải là việc ăn sinh nhật với Giang Tẫn, mà là vì điều kiện "mãi mãi" không thể thực hiện.
"Cho nên cậu sẽ không đồng ý bất kỳ điều ước nào của tôi có liên quan đến "mãi mãi" à." Giang Tẫn tổng kết.