Đã Nói Không Phải Trẻ Trâu Rồi Mà!!!

Chương 17

“Hừ.” Lộ Nhĩ kiêu ngạo vươn tay: “Không cần xếp hàng, ta lấy rồi.”

Trong tay cậu cầm một cái bánh kem dâu tây.

Giang Tẫn không kịp phản ứng, Lộ Nhĩ kiêu ngạo nói: “Ngươi quên ta là Đại Ma Vương sao? Tuy rằng bây giờ ma lực của ta chưa khôi phục, nhưng muốn lấy một món đồ ở khoảng cách gần như thế mà không ai hay biết thì ta vẫn làm được. Này!”

Biểu tình Giang Tẫn nghiêm túc lấy lại miếng bánh kem: “Cậu không trả tiền?”

“Ta chính là Vương!”

“Cho nên cậu đã không trả tiền.” Giang Tẫn xoay người đi về hướng cửa hàng bánh kem: “Không được làm như vậy.”

Trong đời Lộ Nhĩ chưa bao giờ phải chịu uất ức như vậy. Những người trước kia kí khế ước với cậu, bất kể là kẻ yếu hay người mạng, tiện dân hay quý tộc, tất cả đều tôn sùng Lộ Nhĩ như tín ngưỡng cao nhất. Đừng nói chỉ là miếng bánh kem dâu tây nhỏ nhỏ, cho dù là cả cửa hàng bánh á kem cũng sẽ có người nguyện vì cậu mà làm.

Cậu chính là Đại Ma Vương, là một tồn tại mang đến hy vọng. Với một mức độ nào đó, cậu xem như là thần ký khế ước.

Vậy mà Giang Tẫn mắng cậu, còn đem bánh kem dâu tây của cậu đi mất!

Lộ Nhĩ tức đến mức không nói nên lời, ôm đầu gối ngồi trong bóng râm, trong lòng âm u mà nghĩ: chờ đến khi Giang Tẫn về thì mình sẽ đấm vào mũi hắn một phát! Tuy không thể gϊếŧ chết người kí khế ước, nhưng đánh hắn một trận thì không có vấn đề gì cả!

Đó là vì miếng bánh kem kia sao? Không! Đó là tôn nghiêm của Đại Ma Vương.

Một nhân loại hèn kém như Giang Tẫn vậy mà dám giẫm đạp lên tôn nghiêm của Đại Ma Vương. Tội không thể tha, đáng chém ngàn đao!

“Tôi đã trả tiền rồi.” một lúc sau Giang Tẫn trở về, đưa bánh kem cho cậu: “Bây giờ cậu có thể ăn rồi.”

“...” Lộ Nhĩ ngẩng đầu, vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại giả vờ tức giận.

Vì vậy biểu cảm của cậu trông rất buồn cười.

Giang Tẫn cười khẽ ra tiếng: “Cậu cho rằng tôi không cho cậu ăn sao?”

“Hừ.” Lộ Nhĩ không trả lời hắn, vươn tay lấy bánh rồi mở hộp ra, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Ngốc chết được”

Giang Tẫn nghe thấy, nhưng không đáp lại, chỉ là liếʍ đôi môi hơi khô đỡ thiếu nước nói: “Tôi đi trước làm việc, cậu ở chỗ này ngồi một lát. Nếu chán thì, vào bên trong…” tìm tôi.

“Ta sẽ không chán.” Lộ Nhĩ há to nhét một miếng kem to vào miệng, rõ ràng tâm tình đã tốt hơn, nhưng vẫn không cho Giang Tẫn sắc mặt tốt.

“Được.” Giang Tẫn gật đầu, rồi đi.

Bánh kem dâu tây cũng không tệ lắm.

Tuy rằng không thể so với bánh dâu tằm, nhưng cũng có thể coi là mỹ vị.

Lộ Nhĩ ăn hết một nửa, đột nhiên nhớ đến một chuyện đứng phắt dậy.

Giang Tẫn đã vác xong một xe hàng, đi vào kho để phân loại, việc kế tiếp tương đối nhẹ nhàng không cần phải phơi nắng.

Lộ Nhĩ không đi vào tìm hắn, cậu chỉ đi dạo bên ngoài. Sau đó thì thấy một chiếc xe khác đang có người vác hàng, nhanh chóng đi qua.

Bề ngoài Lộ Nhĩ quá xuất sắc, quần áo đẹp đẽ, rất khó để người khác không chú ý đến cậu.

Rất nhanh, anh trai dọn hàng dừng động tác, rất nhanh chạy đến gần Lộ Nhĩ:“Chào, chào cậu, cậu có chuyện gì sao?”

Lộ Nhĩ liếc mắt đánh giá xe hàng, ước lượng trọng lượng một chút, nhăn mày hỏi: “Làm công việc này một ngày được bao nhiêu tiền?”

Anh trai bị dọa mất hồn: “Cậu muốn làm công việc này sao?!”

Lộ Nhĩ liếc nhìn hắn một cái trên khuôn mặt lộ rõ câu hỏi: “Ngươi nghĩ có khả năng sao?” Nói tiếp: “Ta tò mò thôi, vác nhiều như vậy, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”

“Phải xem là làm trong bao lâu. Nếu tính theo ngày thì 8 tiếng tính là một ngày lương sẽ là 150 tệ. Nếu tính theo tiếng, mỗi tiếng 20 tệ.” Anh trai nhiệt tình trả lời: “Đừng nghĩ nó ít, tìm đến công việc này chủ yếu vì họ sẽ phát lương vào cuối ngày. Với những người đang cần tiền gấp mà nói, như thế là đủ!”

“Vậy à.”

Lộ Nhĩ cúi đầu liếc qua miếng bánh kem trên tay, nghĩ thầm. Hay quá nhỉ, để mua một miếng bánh kem dâu tây rẻ tiền này có lẽ Giang Tẫn đã sử dụng hết một ngày lương.