“Không sao.” Giang Tẫn nhận lấy chai nước người nọ đưa, há miệng uống hết nửa bình, lau mồ hôi nói: “Chờ một lát tôi vào trong kia phân loại, cũng xem như nghỉ ngơi rồi.”
“Có thể giống nhau được à? Tôi ở đây cho cậu có cơ hội lười biếng.”
“Không cần, làm việc lấy tiền.”
“Thằng nhóc này… tuổi còn nhỏ mà rất có nguyên tắc.”
Giang Tẫn cười cười không đáp lại. Người nọ vỗ vai khen hắn một câu: “Sau này chắc chắn có thể làm chuyện lớn.” Rồi chạy đi tìm bóng râm trộm lười biếng nghỉ ngơi.
Giang Tẫn nghỉ không tới hai phút, lại ngồi dậy chuẩn bị đi phân loại hàng. Nhưng khoé mắt hắn đột nhiên lướt qua một bóng người vàng choé rực rỡ.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Giang Tẫn vẫn bỏ công việc đang làm dở xuống, đi theo hướng bóng người biến mất kia.
“Đây là cái gì?”
“Là bánh kem dâu tây!” Vừa nói xong cô gái nhỏ lập tức chế miệng hô một tiếng “Người đẹp tóc vàng!”
Lộ Nhĩ sửa lại chơi cô: “Là anh đẹp trai tóc vàng.”
Cô gái nhỏ rất biết điều, gật gật đầu: “Anh đẹp trai, là anh đẹp trai!”
Lộ Nhĩ chỉ vào cái bánh kem dâu tây bên trong tủ thủy tinh hỏi: “Làm sao để lấy cái này?”
Cô gái nhỏ cũng đến mùa bánh, đang lúc chọn bánh thì Lộ Nhĩ đến gần. Hiện giờ trong đầu cô đều là ý nghĩ “thật xinh đẹp” “đẹp trai quá” “người này là minh tinh sao?” linh tinh, căn bản chẳng thèm nhớ mình đến đây làm gì, chỉ lo trả lời câu hỏi của Lộ Nhĩ: “Đến phía trước nhân viên sẽ giúp anh lấy bánh ra. Bánh tiệm này rất ngon, buôn bán cũng tốt. Giờ này mỗi ngày đều có người xếp hàng mua bánh. Anh có thể phải đợi một lúc mới đến lượt.”
Lộ Nhĩ ngẫm nghĩ gì đó.
“Em đề cử món bánh chocolate của nhà bọn họ, đang rất hot trên mạng!”
“Không cần.” Lộ Nhĩ mỉm cười từ chối: “Ta chỉ muốn thử cái này.”
“Cũng được, bánh kem dâu tây ăn cũng ngon!” Cô gái nhỏ phàn nàn với cậu: “Tiệm này cái gì cũng ngon, chỉ là năm nay đột nhiên hot trên mạng, thế là về sau tăng giá. Bây giờ một cái bánh kem nhỏ cũng bán với giá 120 tệ.”
“120 tệ?” Lộ Nhĩ hơi khinh thường mà lắc đầu.
“Anh cũng thấy đắt đúng không? Còn không to bằng bàn tay của em nữa, thật sự rất đắt!”
Lộ Nhĩ đang muốn nói, không phải quá đắt, là quá rẻ. Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người gọi mình: “Lộ Nhĩ!”
Cậu quay lại nhìn, thấy Giang Tẫn đầu đầy mồ hôi đang chen vào đám người. Thật vất vả mới đến bên cạnh Lộ Nhĩ, hít thở đều mới nói: “Sao cậu lại ở đây?”
Tiệm bánh kem này ngay sát chỗ hắn đang làm việc. Vì buôn bán rất tốt nên người xếp hàng rất đông. Nếu không phải Lộ Nhĩ mặc một bộ trang phục màu vàng quá chói mắt, Giang Tẫn cũng không chắc sẽ nhìn thấy cậu.
“Ta đến xem…” Ngươi làm công việc gì?
Lộ Nhĩ nói một nửa rồi lại im lặng.
Đúng vậy, cậu muốn tới xem Giang Tẫn, vì sao lại chạy vào cửa hàng bánh kem?
“Muốn ăn bánh kem à?” Giang Tẫn hỏi cậu.
Lộ Nhĩ còn chưa kịp nói, cô gái nhỏ đã mở miệng trước: “Anh ấy muốn ăn bánh kem dâu tây, nhưng mà bây giờ quá nhiều người xếp hàng, em nghĩ đến lượt hai anh có lẽ đã bán hết rồi.”
“Ta không thèm xếp hàng.” Lộ Nhĩ nói với Giang Tẫn: “Chúng ta đi ra ngoài.”
Cô gái nhỏ tiếc nuối vẫy tay với cậu: “Lần sau nhớ tới sớm hơn nha.”
Lộ Nhĩ cũng vẫy tay với cô, cười nói: “Vương sẽ không vì chiếc bánh kem rẻ tiền này lại đi một chuyến đâu.”
Cô gái nhỏ: “?”
Giang Tẫn yên lặng túm cậu đi ra ngoài.
Bọn họ dừng bên dưới bóng râm của một cái cây. Chỗ này rất thích hợp để nghỉ ngơi nhưng đáng tiếc là không có ghế. Giang Tẫn phủi sạch bụi đất trên bồn hoa, để Lộ Nhĩ ngồi. Lộ Nhĩ nhìn thoáng quá tuy vẫn còn chút ghét bỏ nhưng vẫn miễng cưỡng ngồi xuống
Giang Tẫn nói: “Cậu ngồi đây đi, tôi đi xếp hàng.”
“Ngươi không đi làm nữa à?” Lộ Nhĩ hỏi hắn: “Hay là giờ ta cho ngươi 800 tỷ mua luôn cửa hàng đó?”
Đối với Giang Tẫn mà nói, Lộ Nhĩ là ân nhân cứu mạng, đương nhiên quan trọng hơn công việc. Hắn bỏ qua cái vụ 800 tỷ kia, nói: “Cậu muốn ăn thì để tôi đi xếp hàng mua, không sao cả.”