Tiểu Nhân Ngư Hắn Siêu Dính Người

Chương 18: Ngày thứ bảy muốn ăn thịt Đường Sâm

Sợ kế hoạch của mình có sơ suất, Đào Đào ngày hôm sau không có rời khỏi tổ ấm của mình mà cứ nằm im trong tổ, vắt óc để hoàn thiện kế hoạch.

Ngoài việc ăn thịt Đường Tăng, cậu còn có một mục tiêu khác --

Là trở thành một minh tinh.

Khi nói đến việc trở thành một minh tinh, cậu vẫn còn ngơ ngác và không biết gì.

Nhưng từ điển có nói: “Con thuyền tự nhiên sẽ đi thẳng khi tới cầu.” Hãy cứ tự nhiên để nó diễn ra.

_

Ngày hôm sau, người vô danh từng khinh bạc bệ hạ không có xuất hiện, nhưng những người hầu trong cung vẫn có cảm giác như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm.

Bọn họ trán đổ mồ hôi, âm thầm nói chuyện.

“Hôm nay người đó có tới không?”

"Hình như không có."

"Không có? Làm sao có thể không có! Tại sao hôm nay ngươi đó không tới?"

"Ngươi nghĩ người đó đến đây mỗi ngày thường xuyên?"

“Chắc không phải chỉ tới một lần đi?”

"Ai biết được?"

"Nếu người đó không tới thì người khổ là chúng ta."

Sắc mặt của bệ hạ u ám suốt cả ngày.

Bất cứ ai bị cắn không biết từ đâu sẽ có tâm trạng không tốt.

Đối mặt với ánh mắt như vậy, không ai sẽ cảm thấy thoải mái.

Đại tổng quản trong lòng không ngừng kêu khổ.

Đây không phải là đang muốn treo cổ ai đó chứ?

Hắn chắc chắn rằng người đó sẽ không chỉ đến một lần, nhưng hắn không chắc lần sau sẽ là khi nào, nếu là ngày mai hay có thể là đến muộn hơn...

Đại tổng quản nhịn không được ánh mắt tối sầm lại.

Nhưng rất nhanh, hắn liền nghĩ tới một khả năng khác.

Chẳng lẽ người đó đang đợi bệ hạ rời đi rồi mới đến sao?

Kia thật đúng là...

bỏ lỡ.

Nghĩ đến đây, đại tổng quản giơ tay áo rộng lên lau khóe mắt khô khốc.

Một vở kịch tình yêu lãng mạn đã được tưởng tượng trong tâm trí hắn.

Bạo quân đẹp trai chỉ còn sống được vài ngày với một kẻ đánh cắp trái tim không biết tên tuổi hay ngoại hình và người đó đủ dũng cảm để lưu lại dấu vết.

Có vẻ như nó hơi khó xử.

Đào Đào đối với sự tình trong cung điện hoàn toàn không biết gì.

Trong khi cậu có một giấc ngủ ngon lành thì mọi người trong cung đều mất ngủ cả đêm và nơm nớp lo sợ suốt đêm.

Cuối cùng thức đến rạng sáng, đại tổng quản dưới mắt có hai quầng thâm lớn hỏi người bên cạnh: "Vẫn không có động tĩnh sao?"

Tiểu tổng quản lắc đầu: “Không có.”

Đại tổng quản nặng nề thở dài.

“Tiếp tục chờ xem.”

Không ai biết khi nào người đó sẽ đến và liệu đối phương có quay lại hay không.

Bây giờ họ không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.