Chị Là Người Đã Thay Đổi Vận Mệnh Của Tôi

Chương 18

Cảnh Hàm nói lớn rồi đứng đó nhìn theo chiếc xe của Khương Vãn chạy khuất dần khỏi tầm mắt.

---------

"Alo! Nữa đêm nữa hôm rồi gọi cho em làm gì vậy? Em còn phải viết kế hoạch nữa, có gì chị nói nhanh lên nhé!" Mặc dù rất chi là bực nhưng Khương Lâm vẫn nhẹ nhàng nói chuyện với chị của mình.

Khương Lâm bình thản mà nói. "...Cảnh Hàm đã biết chuyện chúng ta là chị em rồi."

"Cái gì? Chị nói là tuyệt đối không được để bị phát hiện mà giờ lại có người biết rồi, đã vậy đó còn là ân nhân của em?!" Khương Lâm gào thét hết mình lên vì sự bất ngờ này. Vốn dĩ Khương Vãn không muốn để chuyện này vì nó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Khương Lâm.

Lỗ tai của Khương Vãn như muốn thủng luôn. "Thì bây giờ e cứ giả vờ như không biết đi."

Khương Lâm hoá đã tại chỗ. "Vậy chị đi nói cho biết làm gì vậy? Mà khoan sao chị ấy lại biết được cơ chứ?"

"....." Khương Vãn im lặng không nói gì.

Đầu dây bên kia im lặng k một lời nói Khương Lâm ngầm hiểu ra mà thở dài mà nói. "Hazzz! Đừng nói là khuya như thế này rồi chị mới đi gặp ân nhân của em về đó nha? Chị lại tìm đến trước cửa nhà người ta nữa rồi có đúng không."

"....." Khương Vãn lại im lặng không nói gì.

"Chị hai à, em đã nói mấy lần rồi! Chị tấn công từ từ thôi đừng có mà tạo áp lực cho cô ấy!"

"....Em có khác gì chị chứ hả?" Bị đứa em chọc ghẹo nên Khương Vãn thọt lại cô em của mình.

Nghe chị mình vừa nhắc tới câu chyện đời tư của mình là Khương Lâm nhảy dựng lên. "Này này chị lại nói nữa rồi đó? Mà từ tuần sau là chị đi công tác đứng không?"

"Vậy cũng tốt. Em sẽ cố gắng bằng mọi cách giúp chị, nhưng chị tuyệt đối đừng manh động. Chị mà manh động thì thằng cha đó chắc bay màu mất."

Khương Lâm biết Khương Vãn đã thích con gái từ lâu nhưng không bao giờ có ý định ủng hôj hay phản đối gì cả. Lúc mà biết chị mình lại đi thích gái thẳng đã vậy đã có bồ rồi có chút không hài lòng và muốn ngăn cản.

Có một lần Khương Lâm vô tình nhìn thấy cảnh Chu Tấn tình tứ với Yến Đình, từ đó chở đi Khương Lâm luôn theo dõi ba người. Từ đó chở đi Khương Lâm đã bắc đầu tán thành và còn ngỏ ý giúp chị mình cướp Cảnh Hàm ra khỏi tay Chu Tấn

Tại nhà của Cảnh Hàm.

Cảnh Hàm lảo đảo bước vào nhà đi thẳng tới giường nằm của mình mà ngã người lên một cách mệt nhọc. Cảnh Hàm nằm nhìn lên trần nhà mà khóc khi nhớ lại cái cảm xúc lúc mà Khương Vãn nói "Đừng khóc thầm một mình nữa."

"Tại sao lúc đó mình chết mà không có ai bên cạnh mình vậy chứ? Những người quan tâm lo lắng cho mình nhiều như thế cơ mà." Cảnh Hàm càng nhớ lại những ký ức đó lại càng đau mà nước mắt càng lúc canhg chảy ra nhiêu hơn.

Khóc một hồi Cành Hàm lại tự nhủ với bản thân mình. "Đừng tự ảo tưởng nữa Cảnh hàm, bản thân minhf còn đang mong chờ gì vào tình yêu nữa sao?"

Cảnh Hàm ngồi dậy lau đi những giọi nước mắt còn đọng lại trên mắt. "Các người đã huỷ hoại cuộc đời của tôi như thế nào tôi sẽ trả đúng lại như thế ấy. Mình tuyệt tối không sống như lúc trước nữa đâu."

Thời gian không còn sớm nữa Cảnh Hàm lấy lại cảm xúc xong thì đi tắm rồi đi ngủ lấy sức cho một ngày dài của hôm sau.

****

Sáng hôm sau tại công ty.

Cảnh Hàm tới công ty sớm và tiện đường mua hai phần ăn sáng. Khi vào tới phòng làm việc thì Cảnh Hàm đã thấy Chu Tấn đang ngồi ở chỗ làm việc của mình. Cảnh Hàm rạng rỡ đưa tới trước mặt Chu Tấn một túi thức ăn sáng.

Chu Tấn bị bất ngờ khi Cảnh Hàm đưa tới trước mặt mình một cái túi nhỏ. "Đây là cái gì?"

Cảnh hàm vẫn rạng rỡ mà nói: "Em nghĩ anh cũng chưa có ăn sáng, nên em đã mua luôn phần của anh. Đây là bánh sandwich trứng, em không biết anh có thích không."

Chu Tấn liền chạy vụt tới nhận ngay cái túi nhỏ trong tay của Cảnh Hàm. "Tất nhiên là thích lằm rồi!"

Sau khi nhân lấy cái bánh liền hỏi Cảnh Hàm. "Hôm qua em về trễ lắm hả?"

"Hôm qua em làm về mệt quá nên về nhà là lăn ra ngủ luôn. Xin lỗi anh!" Cảnh Hàm cố dấu đi biểu cảm nói dối cảu mình đi. Cô hiếm khi nào nói dối người khác luôn sống thật thà nên đã quen rồi, giờ đây phải nói dối.

Cô ấy thờ ơ với mình suốt một thời gian qua, bây giờ đã trở lại bình thường rồi à. Nhưng không sao, vì cô ấy đẹp nên mình sẽ cho qua vậy.

Chu Tấn cười tươi với Cảnh Hàm rồi nói: "Sau này anh sẽ đến đón em, nên nếu em về trễ thì hãy gọi cho anh nha."

"Trợ lý Cảnh dạo này cô đến công ty mà trang điểm đẹp dữ vậy? Không lẽ hôm nay cô có hẹn với anh nào hả?" Yến Đình ngồi đối diện Chu Tấn lên tiếng.

Nghe thấy tiếng Yến Đình cả hai đều quay đầu lại nhìn. Lòng Cảnh Hàm thầm nghĩ Yến Đình lại bắc đầu nữa rồi.

Yến Đình vẫn không thôi mà nói tiếp. "Hôm qua Cảnh Hàm cậu ăn mặt sang trọng nên là mình cứ tưởng cậu đi hẹ hò với trợ lý Chu chứ. Vậy mà lại thấy trợ lý Chu bơ vơ một mình nên tôi phải đi cùng anh ấy ~. Mà nay cậu ăn mặt đẹp như thế không lẽ là đi gặp ai đó hả?"

Cảnh hàm nghe thấy Yến Đình nói vậy cũng đành thuận theo mà nhìn sang Chu Tấn ra bộ dáng xinh đẹp và đáng yêu mà nói: "À em chỉ đi gặp vài người bạn củ trong lớp buổi họp lớp thôi."

"Bạn củ là con trai sao?" Chu tấn thắc mắc hỏi.

"À không người đó là con gái. Còn việc em như vậy là do lần trước chị Khương Vãn bảo em bỏ kính ra nhìn xinh hơn nên nay em đeo kính áp tròng này, không biết anh thấy thế nào!?"

Chu Tấn nghe là con gái nên cũng không bận tâm lắm mà vui vẻ trả lời Cảnh Hàm. "Rất hợp với em luôn ấy chứ!"

Yến Đình ngồi bên kia nhìn thấy cảnh này mà hai mắt như muốn nổi đom đóm vì tức giận: Gì chứ, sao tự nhiên mối quan hệ của họ lại ngọt ngào lại vậy chứ?! Chỉ mới chăm chút diện mạo một tí thôi mà đã có thái độ vênh váo thế kia rồi sao. Cứ cho alf mày có chút xinh đẹp thì cũng ở dưới đẳng cấp cảu tao mà thôi mày biết không?

Cảnh Hàm nhìn thấy biểu cảm của Yến Đình mà nghĩ thầm trong lòng: Không thể được theo như ý muốn nên càng dễ nảy lòng chiếm hữu được thứ bản thân mình muốn có đúng không? Tôi biết cái tính của cậu nên hãy để tôi lợi dụng cái bản tính đó của cậu nhé. Bây giờ hai người đã nằm gọn trong bàn tay tôi rồi không thể thoát được đâu.

Khương Lâm bước vào văn phòng với ngồn năng lượng dồi dào mà chào hỏi mọi người. "Chào mọi người! Tôi xin lỗi tôi tới muộn nay đường kẹt xe quá."

Khương Lâm đi ngang qua chỗ của Cảnh Hàm thì liền chào hỏi cô liền. "Trợ lý Cảnh buổi sáng tốt lành~"

"Ưm! Em cũng buổi sáng tốt lành nha~" Cảnh Hàm chào lại Khương Lâm rồi lại liếc mắt về phía Khương Vãn đang bên đứng bên ngoài cửa kính mà nói chuyện với trợ lý Diệp.

Đang nhìn chằm chằm Khương Lâm thì bổng nhiên bị phát hiện và cả hai mắt chạm mắt nhau vào giây thì Cảnh Hàm liền quay lại làm việc ngay vì bị ngại.

Hôm nay công ty có cuộc họp về đề xuất cho một dự án mới và đề án của Diệp Hủ đã được chọn. "Mọi người chúc mừng đi nào, đề án của trợ lý Diệp đã được chọn để làm dự án sản phẩm mới."

Mọi người cùng nhau vỗ tay, sau làn vổ tay Khương Vãn lại nói tiếp. "Dự án này dự định sẽ được ra mắt vào mùa hè và mọi người nên chuẩn bị tăng ca đi. Bên bộ phận phát triển thiết kế xong mẫu thì ta sẽ bắt đầu tiến hành khảo sát thị trường."

"Vâng!" Mọi người đều đồng thanh.

Sau khi nghe xong Yến Đình cùng với ông trưởng ban có thái độ không ưng mắt nhưng không một ai để ý đến.

Diệp Hủ lòng vui mừng nhưng cũng lại lo âu vì nếu tăng ca thì cô không biết ai sẽ chông cho đứa con nhỏ nữa.

"Sắp tới tôi sẽ đi công tác một thời gian, nên sẽ không có mặt tại công ty để mà giám sát quá trình của dự án này. Nên việc này nhờ vào trợ lý Diệp phụ trách cả công việc này của tôi rồi." Khương Vãn nhìn Diệp Hủ đầy quyền lực.

"Vâng! Tôi sẽ làm thật chăm chit công việc đã được giao!" Diệp Hủ đầy nghiêm túc mà trả lời.

Sau khi cuộc họp kết thúc mọi người đều quay về vị trí làm việc của mình. Diệp Hủ suy nghĩ: Chỉ cần làm tốt dự án này thì sẽ được thăng chức thôi. Nhất định phải thành công.

Diệp Hủ nhìn sang tấm ảnh con gái nhỏ của cô ở trên bàn mà lòng nghĩ: Nhưng mà có lẽ mẹ sẽ bận rộn hơn bây giờ rồi... Con gái cưng của mẹ giờ này con đang đợi mẹ về, đúng không nào?

Trước hết cứ thủ cố gắng xem thế nào. Nếu muốn con bé sống đẩy đủ, không thiếu thốn thì không được để vuột mất dự án lần này. Diệp Hủ càng nghĩ càng cảm thấy đầu mình đau nhói. Trong gia đình Diệp Hủ chỉ có mình cô là người gánh vác mọi việc trong nhà từ việc nhỏ đến việc lớn đều là mình cô làm. Chồng cô không làm được hết ngoài việc ăn rồi ở không.

Đang phải đau đầu vì chuyện gia đình thì có tin nhắn từ Cảnh Hàm. Diệp Hủ mở ra đọc thfi thấy.

[Trợ lý Hủ, em có tí việc muốn chị giúp đở !]

Diệp Hủ sau khi đọc được tin nhắn của Cảnh Hàm thì hai người cùng nhau hẹn cuối giờ làm.

"Sao cơ? Chị rất là cảm ơn việc em vào đội của chị, nhưng Yến Đình thì..."

Cảnh Hàm ngồi đơ người khi mà tự nhiên Diệp Hủ lại nhắc tới Yến Đình cho tới khi nghe Diệp Hủ nói tiếp.

"Chị biết là mối quan hệ của hai người rất tốt nhưng dự án lần này rất quan trọng. Chị hiểu tấm lòng của em muốn giúp đỡn bạn mình để có thể chuyển sang làm nhân viên chính thức. Có điều chị phải nói bạn của em còn rất nhiều thiết sót."

"A, Không phải như vậy đâu. Em tin chắc Trưởng Ban ông ta sẽ phá hoại dự án lần này của chị chứ không có ý muốn xin cho Yến Đình." Nghe tới đây Cảnh Hàm vội ngăn Diệp Hủ lại.

Diệp Hủ bất ngờ khi Cảnh Hàm nói vậy nhưng vẫn ngồi lắng nghe Cảnh Hàm nói hết câu.

"Dù sao chị cũng không có thời gian mà còn bị Trưởng Ban cản trở thì sẽ hỏng bét mất."

"...Chị biết, nhưng mà có liên quan gì đến Yến Đình hay sao?"

"Nói không thì cũng không đúng mà, theo em biết thì ông Trưởng Ban hình như đang có tình cảm với Yến Đình thôi." Cảnh Hàm thư thái mà nhâm nhi tách cafe trên tay.

Diệp Hủ nghe vậy thì bất ngờ. "Gì cơ?! Một ông chú gần 40 tuổi mà lại để ý đến một cô gái 20 tuổi?! Lương tâm của lão này bay màu theo cái đầu hói của lão rồi hả?!"

Cảnh Hàm nghe như vậy liền hùa theo mà nói theo. "Thế nên đầu lão mới bóng loáng như vậy đó."

Hai người nói chuyện cười một tí thì Diệp Hủ qua lại vào vấn đề chính. "Vậy thì theo ý của em là nếu Yến Đình vào chung đội của chị thì Trưởng Ban sẽ không tuỳ tiện phá hỏng dự án, đúng không?"

"Đúng chị, nếu muốn dự án lần này thành công thì cần có Yến Đình cùng đội với chị."