Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 59: Ống ngắm 8x

Nói là về nhà ôn tập, kết quả hai người vừa nhìn nhìn đã trực tiếp lăn đến trên giường.

Một thời gian không gặp nhau, biểu hiện của Lâm Gia Thố càng thêm hung hăng, thậm chí lần đầu tiên anh còn không kịp làm khúc dạo đầu chu đáo, tất cả sức lực tiết kiệm được đều dùng vào những động tác nên dùng.

Có lẽ đây chính là ý nghĩa của câu tiểu biệt thắng tân hôn, hơn nữa còn là tiểu biệt của một cặp tình nhân vừa mới được nếm thử mật ngọt tình yêu.

Hai lần trôi qua, Thiệu Càn Càn thực sự không thể chịu đựng được nữa, một cước đá vào đúi anh không cho anh đến gần mình.

“Càn Càn, lại đây cho anh ôm nào.” Người đàn ông vừa được ăn uống no đủ nằm nghiêng người ở trên giườn, giọng nói phát ra mang theo sự quyến rũ chết người.

“Không cho.’’ Thiệu Càn Càn lại dịch ra ngoài một chút, “Đã nói là ôn tập cho em, cuối cùng anh làm gì đây?’’

“Ôn tập, lát nữa sẽ ôn tập.’’

“Anh chắc chắn mình còn có tinh lực ôn tập?’’

Lâm Gia Thố nhướn này, một tay bắt lấy lòng bàn chân cô, kéo cô về phía mình: “Em có muốn thử xem anh còn tinh lực hay không không?’’

“…. Không, không, em tin anh mà.’’

Tắm rửa xong, Thiệu Càn Càn mặc chiếc áo thể thao của Lâm Gia Thố ngồi trong phòng khách tiếp tục đọc sách, chẳng bao lâu sau, lâm Gia Thố cũng đi ra ngoài.

“Xem đến đâu rồi, tiếp tục?’’

“Cái này em tự làm, em sẽ không hỏi anh.’’

“Ừ, được.’’ Nói rồi, Lâm Gia Thố mở notebook ra, ngồi bên cạnh cô xử lý công việc.

Thiệu Càn Càn đọc sạch một lúc, cuối cùng không nhịn được quay sang nhìn anh. Có lẽ anh đang làm việc gì đó quan trọng, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, vô cùng nghiêm túc.

Người ta nói người đàn ông đẹp trai nhất là khi đang chú tâm làm việc, cũng không phải là không có lý.

Thiệu Càn Càn chống cằm, tầm mắt vô thức chuyển từ cuốn sách đến trên khuôn mặt anh.

“Còn nhìn nữa sao?’’ Người đàn ông vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình đột nhiên liếc mắt nhìn cô một cái.

Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt, lập tức phủ nhận: “Ai nhìn anh.’’

“Không phải em đang nhìn anh sao?’’ Lâm Gia Thố tiện tay đặt máy tính sang một bên, duỗi tay ôm cô: “Nếu còn nhìn nữa anh thực sự không thể nhịn được đâu đấy.’’

Thiệu Càn Càn liếc mắt lườm anh một cái: “Lâm Gia Thố, từ lúc nào anh đã trở thành một người vô sỉ thế này?’’

Lâm Gia Thố chớp chớp mắt, nghiêm túc nói: “Người ta nói, ở bên ngoài phải đứng đắn lịch sự, nhưng ở trước mặt vợ thì có thể không cần liêm sỉ.’’

Vợ…

Thiệu Càn Càn bỗng nhiên cảm thấy hai chữ này tựa như một luồng khí mãnh liệt cuộn trào qua l*иg ngực, khiến trái tim cô cũng bị va chạm đến mức muốn nhảy ra ngoài. Cô cố gắng kiềm chế khoé miệng đang vô thức xong lên: “Ai là vợ anh…’’

“Em đấy, tiểu bạch nhãn lang.’’

Thiệu Càn Càn khẽ cười một tiếng, ghé sát đến màn hình máy tính anh, thuận miệng nói sang chuyện khác: “Anh đang làm gì vậy?’’

Lâm Gia Thố: “Mấy ngày trước bọn anh nhận được sự uỷ quyền của phía bên “Hố Xanh”, và giải đấu “Pubg Mobile” do công ty tổ chức sẽ chính thức bắt đầu thi đầu vào giữa tháng ba năm sau.’’

“Thật sao? Công ty các anh thực sự nhận được sự uỷ quyền này?’’

“Đã làm bên mảng game này dĩ nhiên phải làm tốt nhất rồi.’’ Lâm Gia Thố nói, “Chuyện này chẳng qua chỉ là sự khởi đầu mà thôi, sau này chúng ta sẽ còn có nhiều việc phải làm nữa.’’

“Chuyện này thực sự quá tốt, à, có những team nào tham gia cuộc thi?’’

“Tổng cộng có sáu mươi team tham gia, lớn nhỏ đều có, khó mà nói được, chỉ là có một số team nổi tiếng lâu năm trong giới có lẽ em cũng biết, LK, DSG, IR…’’

“Khoan đã, DSG cũng tham gia?’’

“Có, sao vậy?’’

Có vẻ như Thiệu Càn Càn vô cùng phấn khích: “Không có gì, chỉ là bọn họ rất giỏi, trước kia em đã từng xem đội trưởng Diệp Đĩnh của team bọn họ livestream, rất mạnh.’’

Lâm Gia Thố gật gật đầu: “Đúng vậy, quả thực DSG rất mạnh, trong số tất cả các team chuyên nghiệp tham gia, ba team có điểm số cao nhất sẽ đại diện cho Trung Quốc đến tham gia vào giải G- Star International được tổ chức tại Hàn Quốc, bọn họ rất có triển vọng.’’

“Đúng thế, đúng thế, em cũng cho là như vậy, nhưng đội của Uyên thần lại khác.’’ Thiệu Càn Càn nói.

“Uyên thần…. Hà Uyên à?’’

“Đúng vậy.’’

Lâm Gia Thố cười một tiếng: “Nhìn dáng vẻ phấn khích của em này, anh ấy chơi LOL, hơn nữa, năm ngoái người này đã giải nghệ, bây giờ các đội chơi PUBG có mạnh hay không thì liên quan gì đến anh ấy chứ?’’

“Nhưng anh ấy là ông chủ phía sau màn hình của DSG cơ mà, chẳng phải một đội chơi mạnh hay yếu vẫn còn phải nhờ vào người quản lý phía sau màn hình của họ có tay nghề huấn luyện hay không sao?’’

Lâm Gia Thố ừ một tiếng, rõ ràng không hề cảm thấy vui vẻ với thái độ khen ngợi một người đàn ông khác của Thiệu Càn Càn.

“Này, anh có thể cho em một vé vào xem trận chung kết được không?’’

Lâm Gia Thố nhíu mày: “Để làm gì? Muốn gặp Hà Uyên? Không cho.’’

Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt: “Ai nói em muốn đi gặp Hà Uyên? Em chỉ muốn xem bầu không khí của một trận thi đấu trực tiếp mà thôi, em còn chưa được xem trận thi đấu trực tiếp nào đâu.’’

Có lẽ Lâm Gia Thố đã hiểu nhầm, bây giờ nghe cô nói như vậy, sắc mặt mới hoà hoãn đôi chút: ‘Ừ, vậy em phải nói sớm đi chứ, muốn đi xem cần gì phải có vé, đi theo anh là được rồi.’’

“Có gì mà nói sớm hay muốn chứ,’’ Thiệu Càn Càn khó hiểu nhìn anh một cái: “Cứ quyết định thế nhé, đến lúc đó em sẽ tìm anh.’’

“Vâng.’’

Thiệu Càn Càn quay lại đọc sách một lần nữa, sau khi đọc một lát, cô lại lặng lẽ đến gần anh: “Vừa rồi anh nói Uyên thần cũng đến xem thi đấu, là thật sao?’’

Lâm Gia Thố trừng mắt lườm cô một cái: “Thiệu, Càn, Càn.’’

“Hả? A! Anh làm gì vậy, làm gì vậy, đường cù em mà, nhột…’’

***

Sắp hết học kỳ, sau khi kỳ thi kết thúc cũng là lúc kỳ nghỉ đông sắp đến gần.

Tết Nguyên Đán đang cận kề, khoảng thời gian này Thiệu Càn Càn cũng bắt đầu trở nên bận rộn, đầu tiên là đi theo cha mẹ về quê chúc tết, sau đó lại chạy đông chạy tây đi thăm hỏi bà con thân thích trong nhà, tóm lại là không một ngày rảnh rỗi.

Hôm nay, sau khi trở về từ nhà cô ở thành phố bên cạnh, Thiệu Càn Càn lập tức nằm dài trên giường, muốn cử động cũng không còn sức mà động.

Điện thoại di động vang lên một tiếng, Thiệu Càn Càn mắt nhắm mắt mở cần lên liếc nhìn một cái, thấy là Lâm Gia Thố nhắn tin đến lập tức lên dây cót tinh thần.

Lâm Gia Thố: [Ngày mai em bận gì không?]

Thiệu Càn Càn nhớ đến ngày mai gia đình gì muốn đến nhà cô chúc tết, vì thế trả lời: [Trong nhà có khách đến chơi, sao vậy?]

Lâm Gia Thố: [Không có gì, sinh nhật của một người bạn, nghĩ nếu em có thời gian rảnh thì anh sẽ đến đón em cùng đi.]

Trong khoảng thời gian này Lâm Gia THố cũng bộn bề nhiều việc, tính toán một chút, từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ đông cho đến bây giờ hai người cũng chỉ mới gặp nhau một lần mà thôi. Thấy anh nói như vậy, Thiệu Càn Càn vội vàng trả lời.

[Hay là anh đến đón em đi, khách ăn cơm tối xong rồi sẽ ra về ngay.]

[Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, anh rất nhớ bạch nhãn lang của nhà mình đấy.]

Thiệu Càn Càn bật cười thành tiếng, lật người nằm trên giường, thoải mái vùi đầu vào trong chiếc gối mềm mại.

A… Sao tâm trạng lại đột nhiên cảm thấy tốt lên như thế này.

Buổi tối ngày hôm sau, Thiệu Càn Càn và gia đình nhà dì cùng nhau ăn cơm tối trên bàn ăn, sau khi bữa cơm kết thúc, thấy các bậc phụ huynh vẫn đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, cô liền lén lút trở về phòng của mình.

Nếu đã có hẹn với Lâm Gia Thố, hơn nữa lại còn đi dự bữa tiệc sinh nhật một người bạn của anh, đương nhiên cô không thể tuỳ tiện đi như thế được.

Thiệu Càn Càn sửa sang lại một phen, chọn một bộ quần áo mới mua mặc vào, sau đó ngồi trước bàn trang điểm trang điểm.

Cốc cốc cốc.

“Chị.’’

Thiệu Càn Càn đang chăm chú vẽ mắt: “Sao vậy, vào đi.’’

Thiệu Khôn đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cô tối rồi mà vẫn còn bôi bôi trét trét trên mặt, hơi sửng sốt.

“Dì vừa mới hỏi chị đi đâu rồi… Chị, chị làm gì vậy?’’

“Lát nữa chị có việc phải ra ngoài một chuyến.’’ Thiệu Càn Càn liếc mắt nhìn Thiệu Không, nhỏ giọng nói: “Khi nào thì dì đi vậy?’’

“Sắp rồi.’’ Thiệu Không khẽ chớp chớp mắt, đột nhiên tỏ ra thần bí nói: “Để em đoán nhé, đêm hôm khuya khoắt rồi chị còn trang điểm xinh đẹp như thế là để đi hẹn hò đúng không?’’

Thiệu Càn Càn bị tiếng gào của cậu em trai mình làm cho giật mình thiếu chút nữa đã trượt tay: “Mày có thể nhỏ giọng một chút được không, vừa mở miệng đã giống hệt như một cái loa lớn, thu gom phế phẩm.’’

Thiệu Không: “Ôi trời ôi trời, thẹn quá hoá giận, quả nhiên là sắp đi hẹn hò.’’

“Ai? Ai sắp đi hẹn hò?’’ Cô em họ nhà dì đi vào cửa: “Chị sắp đi hẹn hò à?’’

Thiệu Càn Càn: “Chị không…’’

“Mẹ! Dì! Chị sắp đi hẹn họ!’’

Thiệu Càn Càn: “…………”

Thiệu Khôn cười đến mức không thể dừng lại: “Không… Không phải em nói đâu nhé, muốn đánh thì đánh nó đi.’’

Lâm Gia Thố nói khoảng chừng sáu giờ anh sẽ đi đến dưới lầu nhà cô, nhìn đồng hồ lúc này, cũng sắp đến giờ rồi. Sau khi nghe thấy cô em họ mách lại, gia đình nhà dì vẫn không ngừng kéo cô lại hỏi thăm về người bạn trai kia, Thiệu Càn Càn không quen đói phó với những trường hợp như thế này, thì thế cứ ấp a ấp úng nói không thành lời.

Cuối cùng vẫn là nhờ mẹ cô giúp cô giải vây, bảo cô nếu có hẹn thì nhanh nhanh xuống nhà đi, đừng để người ta chờ. Thiệu Càn Càn nhận được “tấm lệnh bài” của mẹ, ngay lập tức chạy ra khỏi nhà giống như mông bị bôi mỡ.

Lâm Gia Thố đã đợi dưới lầu một lúc,nhìn thấy Thiệu Càn Càn vội vàng chạy đến, cười nói: “Anh chờ chưa lâu lắm đâu, em đừng sốt ruột.’’

“Đi nhanh, đi nhanh, đi nhanh, không phải em sốt ruột với anh mà là sốt ruột với những người họ hàng của em.’’

Lâm Gia Thố khởi động xe: “Là sao?’’

“Sau khi bọn họ biết em có bạn trai thì cảm thấy vô cùng phấn kích, đi nhanh đi, nếu anh bị túm được thì còn phải xách về vặn hỏi rất lâu đấy.’’

“Anh còn tưởng có chuyện gì cơ.’’ Lâm Gia Thố nhướn này: “Ngay cả ba mẹ em anh cũng còn ứng phó được thì còn sợ không thể ứng phó với mấy người kia họ kia của em sao?

“Cúng đúng.’’ Thiệu Càn Càn lập tức dừng động tác trên tay. “Giả vờ là sở trường của anh mà.’’

“??”

“Nếu mang nhân cách thứ hai của anh ra thì thực sự có thể dễ dàng qua mặt các vị trưởng bối mà.’’

Lâm Gia Thố đưa tay chọc chọc vào đầu cô: ‘Vậy có muốn anh thả nhân cách thứ ba của mình ra để chỉnh em một chút không?’’

Thiệu Càn Càn: “Anh còn có nhân cách thứ ba?’’

“Chẳng phải em đã gặp rồi sao?’’ Lâm Gia Thố mỉm cười ranh mãnh, nói: “Trên giường.’’

“………………”

**

Người bạn tổ chức sinh nhật của Lâm Gia Thố tên là Nghiêu Tiếu, chính là vị đại ca mặc quân phục đã cứu cô lúc trước. Sau khi xe của Lâm Gia Thố dừng lại trước cửa một khách sạn, lập tức có người đến trực tiếp dẫn hai người lên tầng cao nhất.

“Ha ha, Lâm đại công tử của chúng ta đến rồi sao?’’ Vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy một giọng nói hảo sảng vang lên từ bên trong, ngay sau đó, một dáng người đĩnh đạc rắn rổi, vừa nhìn đã biết không phải là thể trạng của người đàn ông bình thường đi ra: “Gia Thố, cô Thiệu, hai người đến rồi.’’

Lâm Gia Thố đưa tay vỗ vỗ cánh tay anh: “Sinh nhật của cậu, ta nào dám không đến?’’

“Thiếu cậu cũng không chết được đâu.’’ Nói rồi, người đàn ông nhìn về phía Thiệu Càn Càn: “Cô Thiệu vẫn khoẻ chứ? Chân không sao chứ?’’

Ngày hôm đó, lúc cô được cứu lên xung quanh có một mấy người đàn ông mặc quân phục, cho nên cô cũng không biết Tiếu Nghiêu là ai, nhưng bây giờ nghe người này nói như vậy, cô lập tức hiểu rõ người trước mặt mình chính là Tiếu Nghiêu.

“Tôi không sao, Tiếu tiên sinh, cảm ơn ngài đã cứu giúp.”

“Việc nhỏ thôi mà, mà cậu cũng đừng gọi tớ là Tiếu tiên sinh, gọi Tiếu Nghiêu là được rồi.’’

Thiệu Càn Càn cười cười: “Gọi tớ là Càn Càn là được rồi.’’

“Được, Càn Càn, đi đi đi, hai cậu mau vào đi.’’

Rõ ràng tầng cao nhất của khách sạn này đã được bao trọn, ở giữa bàn cơm lúc này, đồ ăn ngon đã được bày biện xong xuôi, còn trên ghế ngồi cũng có rất nhiều người với đầy đủ cả trai cả gái

Lúc đầu Thiệu Càn Càn vẫn còn cảm thấy hơi câu nệ, nhưng cô không ngờ lại có thể nhìn thấy Quỷ Ca và Sở Trưởng ở chỗ này, nhưng mà ngẫm nghĩ lại, hai người bọn họ là bạn bè thân thiết từ nhỏ đến lớn của Lâm Gia Thố, xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.

“A, Càn Càn, ngồi xuống đây, ngồi xuống đây, ngồi xuống bên cạnh tớ này.’’ Trương Thiến Lâm vô cùng nhiệt tình mời cô ngồi xuống.

Đúng lúc này, một cô gái tóc ngắn ở phía đối diện nói: “Gia Thố, đây là lần đầu tiên cậu dẫn theo một cô gái đến chỗ của chúng ta, sao nào, không định giới thiệu một chút sao?’’

Nghe vậy, Lâm Gia Thố nói: “Nếu các cậu đã biết đây là lần đầu tiên, vậy không cần tớ nói cũng biết chuyện là thế nào rồi đó.’’

“Không, khó nói lắm.’’

Lâm Gia Thố mỉm cười, duỗi tay ôm Thiệu Càn Càn: “Bạn gái của tớ, cô ấy là Thiệu Càn Càn.’’

Cô gái tóc ngắn nhướn mày, nói với người bên cạnh: “Hoá ra Gia Thố thích mẫu người thanh thuần đáng yêu như thế này, chậc chậc, thật tiếc cho những người luôn hướng đến phong cách trưởng thành bên ngoài.”

“Ha ha ha ha…’’

Mọi người bật cười ầm ĩ, Lâm Gia Thố lắc đầu, gắp cho Thiệu Càn Càn một miếng bánh ngọt: “Đừng quan tâm đến bọn họ, chỉ biết nói hươu nói vượn mà thôi.’’

Thiệu Càn Càn mỉm cười, vừa định mở miệng nói gì đó thì lại nghe thấy một giọng nói hào hứng vang lên ngoài cửa: “Các cậu đang cười gì thế, từ xa tớ đã nghe thấy rồi.’’

Thiệu Càn Càn nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một cô gái với mái tóc dài bồng bềnh, trang điểm vô cùng tinh xảo xinh đẹp đi vào, cô ấy ăn mặc rất đơn giản, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết, thực sự không hề đơn giản chút nào.

Nhưng mà nói đi nói lại, mỗi một người ở đây đều không đơn giản.

“Trời ạ…. Thời Khê? Sao cậu về đây rồi?’’ Cô gái tóc ngắn kia vội vàng đi đến chào đón.

“Tớ về nước từ tuần trước, nhưng vì trong nhà nhiều việc nên chưa kịp thông báo cho các cậu biết, hôm nay là sinh nhật Tiếu Nghiêu, thật đúng lúc, nhân đây thông báo cho các cậu luôn.’’ Thời Khê trông có vẻ vô cùng khí chất, cô tươi cười chào hỏi với tất cả mọi người xong, rồi nhìn về phía Lâm Gia Thố.

“Gia Thố, đã lâu không gặp.’’

Lâm Gia Thố cũng ngước mắt lên nhìn cô: “Cũng lâu rồi, lần này về lâu không?’’

“Không đi nữa.’’ Thời Khê ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh, “Tớ bảo anh trai tớ ném LK cho tớ.’’

“Vậy sao?’’

“Đúng vậy.’’ Thời Khê trả lời xong, ánh mắt dừng lại ở trên người Thiệu Càn Càn đang ngồi bên cạnh Lâm Gia Thố, cô ngẩn người trong chốc lát, sau đó vô cùng ngạc nhiên nói: “Cô là… Qua Qua?’’