Ở một số phương diện nào đó người đàn ông vẫn có những điểm giống nhau, đó là cho dù bên ngoài anh ta có ga lăng hay nghiêm túc như thế nào đi chăng nữa thì trong khoảnh khắc lên giường với người phụ nữ mình thích, cái vẻ ngoài ga lăng và nghiêm túc ấy sẽ lập tức bị xé xuống giống như một chiếc mặt nạ.
Thiệu Càn Càn bị ném lên giường, sau khi hoảng hốt kêu lên một tiếng thì người đàn ông đứng bên mép giường đã đè ép xuống.
Anh không chút do dự, đôi môi và bàn tay không đứng đắn rơi xuống trên người cô, tê dại, còn mang theo một chút đau đớn ngọt ngào.
Cô không có kinh nghiệm, anh cũng vậy, nhưng từ trước đến nay người đàn ông luôn có sự giác ngộ kiến thức vỡ lòng nhanh hơn phụ nữ rất nhiều, lúc anh nặng nề đè cô xuống và hôn say đắm còn biết bản thân mình khi nào nên chậm lại, khi nào nên dịu dàng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự nhiệt huyết trong người cô.
Sau đó, khi một lớp quần áo cuối cùng bị ném xuống giường, trong phòng ngủ không bật đèn, nhưng nương theo ánh sáng từ trong phòng khách rọi vào, anh vẫn có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp trước mặt mình, trái tìm đập dữ dội như đánh trống, l*иg ngực trào dâng một cảm giác ngột ngạt, hít thở không thông chưa từng có.
Anh nghĩ, mình thực sự không thể dừng lại được nữa rồi.
“Lâm Gia Thố, không được…’’
Anh ghé sát bên tai cô, giọng nói khàn khàn, giống như một đứa nhỏ đang muốn ăn kẹo: “Càn Càn, chỉ một lần, thử một chút thôi, được không? Chỉ thử một chút mà thôi.’’
Đầu óc Thiệu Càn Càn nóng bừng thành một đống bùn nhão, giờ phút này cô đã sớm quên mất vừa rồi lúc còn ở trong phòng khách người này đã nói “sẽ không làm bước tiếp theo,” cả người cô khẽ run rẩy, hai tay đáng thướng nắm chặt lấy bả vai anh, “Không được, chúng ta không có… Không có cái kia.’’
Lâm Gia Thố là người thông minh cỡ nào, lập tức hiểu được, anh nhìn thẳng vào cô, hai mắt sáng rực: “ Chỉ cần có là được đúng không?’’
Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt: “Hả?’’
“Em đợi một lát.’’
Trên người bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng, Thiệu Càn Càn mờ mịt nhìn Lâm Gia Thố đột nhiên chạy ra khỏi phòng. Một lát sau, anh lại vội vã chạy vào, hơn trên trên tay còn cầm một chiếc hộp vuông màu đỏ.
Sau khi nhìn rõ, đầu óc Thiệu Càn Càn lập tức nổ tung: “Lâm Gia Thố! Tại sao trong nhà anh lại có thứ này?’’
“Trương Thiên Lâm nói, trong nhà nhất định phải có, nếu không xảy ra chuyện gì gì đó thì anh sẽ hối hận….’’
“Anh đừng nghe những lời bậy bạ của hắn.’’
Lâm Gia Thố nửa quỳ trên mép giường, khoé miệng khẽ cong cong: “Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy, cậu ta nói rất có lý.’’
“…..”
“Em không thể nuốt lời.” Lâm Gia Thố mở chiếc hộp ra, vừa lừa vừa gạt nói: “Em nói chỉ cần có thì có thể, đúng không?’’
“……….”
Chuyện sẽ xảy ra khi một nam một nữ yêu nhau.
Đây là điều mà cô đã dự liệu đến, thậm chí lén lút tưởng tượng, nhưng cô chưa từng nghĩ nó đến nhanh như vậy, vả lại còn xảy ra trong lúc cô bất ngờ mất cảnh giác.
Ở bên cạnh Lâm Gia Thố, cô chưa từng hối hận, cho dù lần đó biết anh là “Biểu đệ”, anh lừa cô, nhưng cô cũng không nghĩ đến hai chữ hối hận.
Cho nên bây giờ thực sự sẽ xảy ra chuyện này, cô cũng không cảm thấy không thể, chỉ là có chút hoảng loạn, có chút sợ hãi.
Và cuối cùng khi anh thật sự đưa hạ thân vào cơ thể cô, tất cả những hoảng loạn và sợ hãi đều biến thành cảm giác đau đớn kinh hoàng kia, cô hoảng hốt hét lên một tiếng, cả người cong lên, toàn bộ suy nghĩ như bị vứt lên tận bầu trời, khó chịu đến mức khiến cô muốn khóc.
Lâm Gia Thố thở hổn hển, phản ứng của cô và đôi mắt ngấn lệ ấy khiến anh không luống cuống không biết phải làm thế nào. Nhưng tên đã lên dậy, chẳng có lý do gì để không bắn ra ngoài. Anh nhẫn nại hôn lên đôi môi cô, cuối cùng khi hơi thở của cô đã dần dần trở nên đều đặn, dằn lòng quyết tâm, tinh thần càng thêm hăng hái…
**
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại đã là giữa trưa, trong khoảnh khắc Thiệu Càn Càn mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt phúc hậu và vô hại khi ngủ của Lâm Gia Thố.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh một lúc, sau đó nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm chặt lấy eo cô kia ra.
Đứng dậy, vừa mới dịch một chân đến bên mép giường đã bị cảm giác đau đớn xấu hổ kia ép phải trở về. Cô rũ mắt nhìn xuống, bỗng nhiên bị những vết xanh xanh tím tím trên người mình doạ cho giật mình.
Tối hôm qua trong lúc hoảng hốt cô vẫn không biết, hôn nay vừa nhìn thấy mới phát hiện, người đàn ông đang ngủ bên cạnh mình thực chất là một con chó sói, muốn cắn ở đâu thì cắn, thậm chí còn vô cùng nặng tay.
Thiệu Càn Càn nức nở một tiếng, sắc mặt đỏ bừng khi nghĩ lại những cảnh tượng xấu hổ ngày hôm qua.
“Đi đâu?”
Một bàn tay đột nhiên vòng qua eo cô.
Thiệu Càn Càn hoảng sợ, theo phản xạ vội vàng chui vào trong chăn, dùng chăn che bản thân mình kín mít.
Mà trong sự hỗn loạn này, đùi của Lâm Gia Thố còn bị cô đá một cước. Anh rêи ɾỉ một tiếng, duỗi tay ôm lấy eo cô kéo cô về phía mình: “Nếu lên trên một chút nữa, có lẽ anh sẽ bị em đá đến bật khóc mất, tin không?’’
Thiệu Càn Càn hơi sửng sốt, buồn cười thành tiếng: “Nhưng em lại muốn nhìn anh khóc đấy.’’
“Anh khóc thì có gì đẹp chứ.’’ Lâm Gia Thố cọ cọ cằm trên bả vai cô, nhỏ giọng nói: “Em khóc mới đẹp.’’
“Cút, chẳng có gì thú vị cả, em sẽ không khóc đâu.’’
“Nhưng hôm qua em đã khóc.’’
“Đó là vì anh…’’ Thiệu Càn Càn suy nghĩ một lúc lâu vẫn không thể nói ra những lời xấu hổ đó, cuối cùng chỉ có thể tố cáo: “Anh không biết nặng nhẹ!’’
Lâm Gia Thố ừ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Xin lỗi, nhưng nhìn thấy em khóc, anh rất muốn chết…’’
“Đừng nói nữa!” Trực giác mách bảo Thiệu Càn Càn rằng anh sẽ tiếp tục nói nhưng điều khiến người khác mặt đỏ tim đập, vì thế ngay lập tức xoay người lại kẹp miệng anh: “Anh không được nói nữa.’’
Lâm Gia Thố bị kẹp miệng giống hệt như mỏ vịt chớp chớp mắt nhìn cô rồi im lặng một lúc lâu, sau đó mới gật đầu.
Thiệu Càn Càn buông tay ra: “… Em đi tắm đây.’’
“Anh cũng đi.’’
“Vậy anh đi trước đi.’’
“Không tắm cùng sao?’’
“Không.’’
**
Cuối cùng Lâm Gia Thố vẫn không bị cảm, đêm đó anh đã xối nước lạnh một lúc lâu nhưng vẫn không có hiệu quả chút nào.
Tuy nhiên, anh đã tìm ra được một cách tốt hơn.
Sau đêm đó, bởi vì trên người chẳng chit những dấu xanh tím nên Thiệu Càn Càn xấu hổ không dám quay về nhà của mình, cô sợ không cẩn thận sẽ bị Phương Đàm hoặc Thời Du Văn phát hiện, đến lúc đó hai người bọn họ sẽ tiến hành tra khảo mười tám phiên với cô.
Lâm Gia Thố phát hiện ra tâm tư nhỏ này của Thiệu Càn Càn, sau đó mỗi đêm sẽ cố ý để lại một thứ gì đó trên người cô, hai ngày đầu cô còn không cho anh chạm vào, bảo đau, nhưng sau mấy ngày liên tục năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng anh cũng thành công ném cô lên giường áp chế một lần nữa.
Loại chuyện này, người đàn ông vừa mới được nếm qua mật ngọt đều khó có thể dừng lại. Từ trước đến nay Lâm Gia Thố chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày bản thân mình chìm đắm trong sắc dục huân tâm, nhưng bây giờ anh phải thừa nhận, anh đã nghiện rồi.
Nhưng mà tình nung mật ý giữa hai người cũng chỉ kéo dài một tuần, sau đó, Lâm Gia Thố nhận được một cuộc gọi từ người trong nhà, sắc mặt đột nhiên thay đổi rồi lập tức rời khỏi trường học.
Thiệu Càn Càn không biết anh đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết có thể là một người nào đó trong gia đình anh có chuyện cần anh trở về.
Một thời gian dài sau đó Lâm Gia Thố không đến trường đi học, Thiệu Càn Càn và anh liên lạc với nhau qua Wechat, và cũng trong cuộc trò chuyện giữa hai người vào một buổi tối ngày nào đó, cô mới biết được bệnh tình của bà nội anh bỗng nhiên trở nên nguy kích, anh vô cùng thân thiết với bà nội, cho nên không nói một lời lập tức đến thành phố K chăm sóc bà suốt mấy ngày liền.
Bà nội Thiệu Càn Càn qua đời sớm, nhưng cô vẫn còn nhớ mang máng, bà nội cô rất thương cô, cô nghĩ, nếu bà còn sống ở trên đời này, cô chắc chắn cũng sẽ giống như Lâm Gia Thố, vô cùng thương yêu bà nội của mình.
Tháng thi cử cuối kỳ sắp đến gần, Thiệu Càn Càn bắt đầu trở nên bận rộn, bởi vì thường ngày trong giờ học trên lớp cô tương đối mất tập trung cho nên mỗi khi đến thời điểm này cần phải tập trung cao độ, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Hôm nay, cô đến thư viện từ sớm để giành lấy chỗ ngồi để ôn tập môn tài chính.
Môn học này cô học cũng không tệ lắm, cho nên với tính tình của cô có thể chăm chú học suốt cả tiếng đồng hồ. Nhưng sau đó lại dần dần ngồi không yên, thế là lấy điện thoại ra lướt Weibo.
“Ông…’’
Di động rung lên một tiếng, Thiệu Càn Càn click mở tin nhắn thì thấy Lâm Gia Thố gửi cho cô: [Đang làm gì vậy?]
Chỉ cần nhìn thấy tin nhắn của anh, Thiệu Càn Càn đã cảm thấy trong lòng rạo rực niềm vui, nói thật, đã lâu lắm rồi không không được gặp anh, cô thực sự rất nhớ.
[Em đang ôn tập, không giống người nào đó, không cần ôn tập cũng có thể đến trường thi cuối kỳ.]
Lâm Gia Thố nhanh chóng trả lời cô: [Đúng vậy, không giống người nào đó, đi học không chịu nghe giảng.]
Khoé miệng Thiệu Càn Càn khẽ cong lên: [Đúng thế, không giống người nào đó, ở trong lớp vẫn luôn làm phiền em, muốn nói chuyện với em.]
Lâm Gia Thố: [Có vẻ là lỗi của anh rồi.]
Thiệu Càn Càn: [Biết thế là tốt.]
Lâm Gia Thố: [Được thôi, cái nồi này anh đội, để anh giúp em ôn tập, đảm bảo hiệu quả hơn cả giáo viên nữa.]
Thiệu Càn Càn: [Icon mỉm cười.]
Thiệu Càn Càn thả di động xuống, trong lòng cảm thấy hơi phiền muộn. Trước tiên không bàn đến chuyện anh có thể giảng hay hơn giáo viên hay không, vấn đề là bây giờ anh không ở bên cạnh cô, còn muốn giúp cô ôn tập, ai muốn anh ôn tập, so với việc ôn tập, cô càng muốn được ngắm anh hơn.
Càng nghĩ, nỗi nhớ trong lòng càng thêm tha thiết điên cuồng, Thiệu Càn Càn ảo não vỗ vỗ đầu, trước đây cô vẫn không biết, hoá ra bản thân mình cũng có thể làm ra vẻ như thế này…
“Đọc không hiểu sao? Nếu không hiểu thì cũng đừng tàn nhẫn như thế chứ, tự gõ mình?’’ Một giọng nói cố tình hạ thấp đột nhiên vang lên bên tai.
Thiệu Càn Càn sửng sốt quay đầu nhìn lại, chờ đến nhìn rõ Lâm Gia Thố đang tràn ngập ý cười đứng sau lưng mình, cô hoàn toàn ngây ngẩn.
“Anh…’’
“Ra với anh đi.’’ Lâm Gia Thố kéo kéo tay cô, ý bảo cô cùng đi.
Rất nhiều người đang đọc sách trong thư viện, dĩ nhiên không tiện nói chuyện ở đây, Thiệu Càn Càn đặt sách xuống bàn, nhẹ nhàng theo sau Lâm Gia Thố ra ngoài.
Bên trái phòng tự học của thư viện có một hành làng, phía cuối hành lang là thang máy. Thiệu Càn Càn đi đến đây, vừa định mở miệng hỏi tại sao anh lại xuất hiện ở đây thì Lâm Gia Thố đột nhiên xoay người lại rồi ôm cô vào lòng.
Nhất thời, những lời cô muốn nói ra đều bị nuốt trở lại.
“Anh nhớ em.’’ Lâm Gia Thố nói.
Thiệu Càn Càn duỗi tay ôm lấy éo hắn, sống mũi không hiểu tại sao lại đột nhiên chua xót, rõ ràng trong lòng vô cùng vui vẻ nhưng lại có một cảm giác muốn khóc.
“Còn em thì sao, có nhớ anh không?’’
Thiệu Càn Càn chôn đầu vào ngực anh, lặng lẽ gật gật đầu.
“Ừ… Xem ra em vẫn còn có lương tâm, không uổng công nuôi nấng em.’’
Thiệu Càn Càn đẩy anh ra, ngước mắt lên nhìn anh: “Sao anh đã quay lại rồi, bà nội anh thế nào rồi?’’
Lâm Gia Thố: “Bà đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đang ở thời kỳ bình phục, bây giờ người trong nhà đã đưa bà đến thành phố S rồi.’’
“Ừ, vậy là tốt rồi.’’
“Đúng thế, còn anh cũng vừa mới xuống máy bay đấy.’’ Lâm Gia Thó cúi người xuống nhéo nhéo mặt cô: “Nhưng mà nhớ em quá nên trực tiếp đến đây luôn.’’
Trong lòng Thiệu Càn Càn vô cùng vui vẻ: “Phải rồi, sao anh biết em đang ở đây?’’
“Hỏi Phương Đàm, anh muốn doạ em một chút, cho nên trước đó mới không nói cho em biết.’’
“Anh thực sự đã làm em sợ rồi.’’
Lâm Gia Thố đắc ý mỉm cười: “Vậy thì tốt, đúng rồi, nhanh đi vào lấy sách ra đi.’’
“Hử? Để làm gì?’’
“Đến nhà anh.’’
Thiệu Càn Càn mở to mắt: “Sao lại đến nhà anh!’’
Lâm Gia Thố sâu xa nhìn cô một cái: “Em kích động như thế làm gì, ý anh là thư viện không còn chỗ trống nữa, cho nên chúng ta về nhà ôn tập, em… Đang nghĩ gì vậy?’’
Thiệu Càn Càn nghẹn họng, rút tay về: “Em không nghĩ gì cả.’’
Lâm Gia Thố khẽ mỉm cười: “Ồ, không nghĩ gì sao… Nhưng mà nếu em thực sự muốn ôn tập chuyện khác, anh cũng không có ý kiến.’’
“Lâm Gia Thố.’’
“Được rồi, được rồi, anh không nói bậy bạ nữa.’’ Lâm Gia Thố không nhịn được bật cười: “Ngoan ngoan ngoan, mau vào lấy sách đi.’’
Thiệu Càn Càn hung hăng trừng mắt lườm anh một ái, sau đó xoay người đi vào phòng tự học.