Thiệu Càn Càn không muốn cho người trong nhà biết chuyện cô bị thương, đồng thời cũng dặn dò Lâm Gia Thố không được tiết lộ nửa lời với Thiệu Khôn. Sau khi ăn xong bữa ăn Lâm Gia Thố mang đến tận giường, cô nhận được điện thoại của Phương Đàm.
“Cậu vẫn ổn chứ, Càn Càn?’’
“Vẫn ổn, cậu yên tâm, chỉ là mắt cá chân bị thương một chút mà thôi.’’
Phương Đàm: “Vậy cứ để Lâm Gia Thố chăm sóc cậu thật tốt nhé, à, phải rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao cậu lại đột nhiên đi vào cái nơi thâm sơn cùng cốc kia?’’
“Chuyện nói ra thì dài lắm.’’ Thiệu Càn Càn khẽ liếc nhìn Lâm Gia Thố đang ngồi bên cạnh mình, sau đó giải thích: “Thực ra ban đầu hai người chúng tớ chỉ cảm thấy đi bộ như thế rất mệt, sau đó Lôi Nhân Nhân nói cậu ấy biết một con đường tắt đến điểm tập trung, vậy là chúng tớ quyết định đi cùng nhau, nhưng sau khi đến đó cô ấy lại bị trượt ngã, tớ vội kéo cô ấy, kết quả đã nắm không chắc lại còn khiến mình bị rơi xuống, chỉ tại mắt cá chân của tớ bị trật không thể động đậy, cho nên mới để Lôi Nhân Nhân ra ngoài báo tin.”
“Báo tin cái rắm đó.’’ Phương Đàm đột nhiên tức giận nói: “Người ta vừa thấy có người đã õng ẹo ngất đi rồi, cậu biết không, hôn mê mất vài tiếng đồng hồ cơ đấy, nói gì mà bị cảm nắng, tụt huyết áp, buồn cười, chuyện này cũng có thể bị ngất lâu như thế sao?’’
Vừa nãy Thiệu Càn Càn cũng đã nghe Lâm Gia Thố nói đến chuyện này, cô im lặng trong chốc lát rồi nói: “Vậy ý của cậu là cậu ấy đang cố ý?’’
Phương Đàm: “Còn không phải là cố ý sao, chắc chắn cậu ta vì chuyện của cậu và Lâm Gia Thố mà cảm thấy chương mắt cậu.’’
Mặc dù điện thoại di động không bật loa ngoài nhưng Lâm Gia Thố đang ngồi rất gần, cho nên có thể nghe rõ giọng nói của Phương Đàm ở đầu dây bên kia, lúc nghe được những lời này, anh nhíu chặt lông mày, hiển nhiên không thể ngờ được nguyên nhân sâu xa của vụ tai nạn này lại chính là bản thân mình.
Thiệu Càn Càn: “Phương Đàm, trước hết cậu cứ bình tĩnh đã, suy cho cũng thì chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực, chuyện này không thể nói bậy đâu.’’
“Tớ biết, nhưng cậu ta rất thông minh, bây giờ không những dạy dỗ được cậu một phen mà còn có thể phủi sạch liên quan của bản thân mình đến chuyện này một cách gọn gàng lưu loát. Càn Càn, tớ nghĩ thiết bị cứu hộ của cậu nhất định cũng đã bị cậu ta lấy trộm, chẳng phải hai người các cậu vẫn luôn đi cùng nhau sao, chỉ có cậu ta mới có cơ hội này.’’
Thiệu Càn Càn nhớ đến cảnh tượng hôm nay mấy người các cô cùng nhau kề vai chiến đấu, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu, nếu thực sự là cô ấy… Vậy chẳng phải quá độc ác rồi sao, núi sâu rừng rậm, sao cô ta có chắc chắn cô nhất định sẽ được người khác tìm thấy, nhất định sẽ bình an vô sự.
Hay là, cô ta thực sự muốn cô gặp chuyện không may gì?
Thiệu Càn Càn cảm thấy ớn lạnh trong người, cái nội dung cốt truyện trong tiểu thuyết cung đấu này thế mà lại thực sự xảy ra trên người cô.
“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, lần sau gặp cậu ta, tớ nhất định sẽ trực tiếp chất vấn một phen.’’ Phương Đàm kìm nén cơn tức giận, lại nói: “À, phải rồi, Lâm Gia Thố đang ở bên cạnh cậu sao?’’
Thiệu Càn Càn ừ một tiếng, tiện thể đổi ống nghe điện thoại rời xa Lâm Gia Thố: “Có chuyện gì vậy?’’
“Không có gì, tớ chỉ muốn nói với cậu hôm nay cậu đã doạ cậu ta sợ rồi đấy, cậu không biết sau khi biết tin cậu mất tích, cậu ta đã lo lắng sốt ruột đến nhường nào đâu, tất cả mọi người trong lớp đều choáng váng, nói thật, đây cũng là lần đầu tiên tớ được chứng kiến dáng vẻ như thế của Lâm Gia Thối.’’
……
Thực ra không cần Phương Đàm nói, Thiệu Càn Càn cũng biết anh thực sự rất lo lắng. Bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh sau khi được cứu ra, cô đã biết với dáng vẻ chật vật nhếch nhác như thế, anh nhất định vẫn luôn ở đây lăn lộn tìm kiếm cô.
Sau khi cúp điện thoại, cô nói: “Lâm Gia Thố.’’
“Hử?’’
“Chắc anh cũng mệt lắm rồi, anh đi ngủ đi.’’
“Anh không yên tâm, đêm nay anh sẽ ở đây.’’
“Có gì mà không yên tâm cơ chứ, nếu có chuyện gì thì em sẽ gọi anh mà, hơn nữa, chắc chắn hôm nay anh đã ngấm nước mưa, cứ ngồi ngủ như thế này thì sao có thể nghỉ ngơi thật tốt được.’’
Lâm Gia Thố nhìn cô một cái, sau đó đột nhiên đỏ mặt xốc nửa góc chăn còn lại lên.
Thiệu Càn Càn: “???”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Lâm Gia Thố duỗi thẳng đôi chân dài, trực tiếp chiếm chỗ ngay bên cạnh cô: “Như thế này thì có thể nghỉ ngơi tốt rồi đúng không?’’
“……”
“Ngủ đi, ngày mai em không cần phải lên lớp đâu, anh sẽ xin nghỉ giúp em.’’
“…………”
Thấy Thiệu Càn Càn vẫn còn mở to mắt nhìn mình, Lâm Gia Thố liền nói: “Tại sao vẫn còn chưa ngủ?’’
Thiệu Càn Càn nhịn một lúc lâu: “Anh ở đây thì em ngủ thế nào được!’’
Lâm Gia Thố ồ một tiếng, một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn cô: “Đây có phải là lần đầu tiên ngủ chung giường với nhau đâu, chuyện lần trước, em đã quên rồi sao?’’
Làm sao cô có thể quên được chuyện náo loạn ngày hôm đó, nhưng hôm đó cô uống say, còn bây giờ lại vô cùng tỉnh táo.
“Không, không được…’’
Cô vừa dứt lời, người đang nằm nghiêng bên cạnh đột nhiên rút tay về, để mặc khuôn mặt tuấn tú kia tự do rơi xuống bên sườn mặt cô, “ba” một tiếng, âm thanh va chạm giữa đôi môi và gò má vang lên trong căn phòng yên tĩnh vô cùng rõ ràng.
“…………”
“Em đừng bạch nhãn lang như thế chứ, anh cứu em, vậy mà bây giờ đến cả giường em cũng không cho anh ngủ sao?”
Anh cách cô thực sự rất gần, hơi thở phả ra ngoài khiến cô cảm thấy hơi ngứa ngáy, Thiệu Càn Càn rụt rụt cổ, nói: “…Chẳng phải chuyện này đều là do người theo đuổi anh quá thích anh sao?’’
“Nhưng anh lại không thể kiểm soát bọn họ được, hay là, anh xin lỗi em nhé.’’ Ánh mắt Lâm Gia Thố tràn ngập ý cười, ngoan ngoãn nói: “Rất xin lỗi.’’
Đương nhiên Thiệu Càn Càn thực sự không có ý trách móc anh, cho nên anh bày ra vẻ mặt áy náy như thế lại khiến tỏ vẻ cô lòng dạ hẹp hỏi, cô á khẩu không nói nên lời, chỉ đành phải xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh: “Em ngủ đây!’’
Lâm Gia Thố duỗi những ngón tay thon dài qua sửa sang lại mái tóc cho cô, sau đó nằm xuống ngay phía sau lưng cô: “Ừ, anh cũng ngủ đây.’’
Trong lòng Thiệu Càn Càn vô cùng căng thẳng khẩn trương, cô nghĩ cho dù là ai đi chăng nữa, vừa mới xác định quan hệ chưa được bao lâu đã cùng nằm trên một chiếc giường, không cảm thấy căng thẳng là điều không thể.
Nhưng cuối cùng, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cô quá mệt mỏi, vừa đặt lưng nằm xuống chưa được bao lâu thì đã vô thức ngủ thϊếp đi.
Còn bên cạnh cô, Lâm Gia Thố lẳng lặng nhìn trần nhà, lắng nghe hơi thở từ bất ổn cho đến khi trở nên đều đặn của cô. Một lúc lâu sau, anh mới liếc mắt nhìn sang người con gái bên cạnh, nhưng đập vào mắt lại là phần cổ trắng nõn dưới mái tóc mờ mờ ảo ảo, phảng phất như sẽ phát sáng.
Lâm Gia Thố nhanh chóng thu hồi ánh mắt, anh nhắm mắt, cố gắng đè nén một thứ gì đó đang ngo ngoe rục rịch từ tận sâu đáy lòng, ép buộc chính mình phải nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Sau đó, anh thực sự chìm vào giấc ngủ, chẳng qua trong lúc ngủ mơ cũng không thể yên ổn.
Anh mơ thấy tất cả mọi chuyện xảy ra vào ngày hôm nay, trong giấc mơ, anh nghe thấy tiếng khóc la của Thiệu Càn Càn, nhưng dù anh có điên cuồng tìm kiếm cô trong cơn mưa tầm tã như thế nào đi chăng nữa cũng không thể tìm thấy bóng dáng cô. Cuối cùng, âm thành cô càng lúc càng yếu, còn anh chỉ biết đứng đó, cho dù trái tim đau đớn như muốn vỡ tung nhưng cũng không còn cử động được nữa.
“Lâm Gia Thố, Lâm Gia Thố? Này, tỉnh tỉnh.’’
Giọng nói quen thuộc ấy lại vang lên bên tai lần nữa, Lâm Gia Thố giật mình hoảng hốt, bỗng nhiên từ trên giường ngồi bật dậy.
Cảm giác hoảng hốt vẫn chưa tan biến.
Thiệu Càn Càn nằm ở phía xa, ngạc nhiên nhìn anh: “Anh sao vậy, gặp ác mộng à?’’
Lâm Gia Thố chậm rãi quay đầu lại, nhìn Thiệu Càn Càn đang ù ù cạc cạc không hiểu chuyện gì, cuối cùng, tựa như có thể yên lòng thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng nói: “Em làm anh sợ muốn chết.’’
Thiệu Càn Càn nhìn thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi, đoán chừng có lẽ anh thực sự đã gặp ác mộng: “Anh bị ma đuổi à, sợ đến thế sao?’’
“Còn đáng sợ hơn cả việc bị ma đuổi.’’ Lâm Gia Thố lại nằm xuống giường một lần nữa, con ngươi vẫn còn hơi run rẩy: “Anh mơ thấy em đã chết.’’
“………………”
“Cũng may sau khi tỉnh lại, em vẫn còn sống.’’
Khoé miệng Thiệu Càn Càn khẽ co giật: “Bây giờ em nên cảm động hay nên đánh anh một trận đây…’’
“Thiệu Càn Càn,’’ Lâm Gia Thố không đáp lại lời cô, mà đột nhiên nghiêng người ôm chầm lấy cô, “Sau này em có thể chú ý đến an toàn của chính mình một chút được không, hử?’’
Lâm Gia Thố chợt vùi đầu vào trên vai cô mà không hề báo trước, hơi nặng, tựa như muốn kéo trái tim cô chùng xuống. Thiệu Càn Càn hơi nghiêng đầu, cằm cọ cọ lên cái trán anh, ấm áp, hơi lạnh một chút.
Thiệu Càn Càn: “…… Sau này sẽ không thế nữa.’’
“Từ nay về sau anh phải luôn trông chừng em mới được.’’
“Luôn trông chừng em? Sao có thể?’’
“Anh có thể.’’ Lâm Gia Thố ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc khiến Thiếu Càn Càn suýt nữa đã tin anh thực sự có thể ôm chặt cô mãi mãi. Cô bỗng nhiên bật cười: “Em không tin.’’
Lâm Gia Thố nhướn mày, không nói một lời.
Vì thế hai người cứ trực tiếp nhìn thẳng vào nhau như vậy, ngay khi Thiệu Càn Càn đang định nhượng bộ tỏ vẻ tin tưởng anh thì người đàn ông bên cạnh đột nhiến ghé sát lại gần và hôn lên đôi môi cô.
Mấy kiểu hôn như thế này là trò chơi gây nghiện sao?
Thiệu Càn Càn không biết, chỉ cảm thấy dường như Lâm Gia Thố đã bắt đầu tiết tấu của người một lời không hiểu thì hôn.
Lúc này đã là hơn ba giờ sáng, khi Thiệu Càn Càn nửa đêm mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thấy Lâm Gia Thố gặp ác mộng cũng đã tỉnh hơn nửa, bây giờ lại đột nhiên bị anh hôn lên môi giống như đang gặm đang cắn, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất không còn một mảnh.
Môi lưỡi từng tấc từng tấc tiến sâu vào khoang miệng, hơi thở mát lạnh thuộc về người đàn ông thẳng tiến công thành đoạt đất, thấm vào tầng tầng lớp lớp, từng cái mυ'ŧ mát trằn trọc của anh mang đi tất cả không khí duy nhất của cô. Thiệu Càn Càn khó chịu đẩy đẩy anh ra, nhưng anh lại không hề nhúc nhích.
Nụ hôn của anh đến một cách khó hiểu, nhưng lại vô cùng mãnh liệt và đầy quyến rũ. Nước bọt quyện hoà, lưỡi lưỡi nhẹ nhàng vờn quanh. Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ là một khe hở nho nhỏ, cả người cô nóng lên, ngoại trừ đôi bàn tay để trước ngực anh vẫn còn cảm nhận được hơi thở dồn dập và cơ thể phập phồng của anh thì đầu óc đã hoàn toàn trống rỗng.
Trước ngực chợt trầm xuống, Thiệu Càn Càn bỗng nhiên ngẩn người, trợn tròn mắt.
Mà Lâm Gia Thố cũng cứng đờ, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, bàn tay vốn dĩ vẫn luôn an phận đặt trên eo cô lại chuyển đến chỗ này, anh… Anh cũng là theo bản năng.
“Anh, anh buông ra.’’ Thiệu Càn Càn nghiêng mặt tránh nụ hôn của anh, lúc mở miệng ngay cả giọng nói cũng run rẩy.
Lâm Gia Thố chỉ cảm thấy bàn tay đang che ở nơi đó khẽ run lên, nhưng nhìn người con gái kiều diễm ướŧ áŧ dưới thân mình, đầu óc khô nóng trở nên choáng váng, sao còn có thể dời tay đi chỗ khác.
“Hay là… Hay là anh sờ sờ một chút?”
“Lâm Gia Thố!”
“Chỉ sờ... Anh không làm gì khác nữa đâu.’’
Thiệu Càn Càn đỏ bừng mặt, trong lúc nhất thời cảm thấy không biết phải làm thế nào, dường như cô nên từ chối anh mới phải, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ có phần điên cuồng mãnh liệt của anh, trong lòng lại trào dâng một cảm giác hư vinh say đắm.
“Anh đừng làm càn…’’
Nghe thì có vẻ như từ chối, nhưng rõ ràng lại đang dung túng.
Một tia kinh ngạc mừng rỡ đột nhiên loé lên trong mắt Lâm Gia Thố, anh cẩn thận ôm cô vào trong ngược mình mình, duỗi tay thăm dò đi vào trong vạt áo.
Nam nữ trẻ tuổi huyết khí hừng hục, đã từng nhìn thấy nghe thấy, chỉ là chưa bao giờ làm ra những chuyện đi quá giới hạn như vậy.
Thiệu Càn Càn chỉ cảm thấy bản thận mình giống như một con thuyền nhẹ lênh đênh trên mặt biển, bập bềnh, trôi nổi, không thể nắm bắt được thứ gì để dựa vào, chỉ có thể để mặc cho những cơn sóng cảm giác xa lạ cuộn trào, cuối cùng, hoá thành ý loạn tình mê giữa hai người.