Trả Lại Băng Gạc Cho Tôi

Chương 53: Ống ngắm 4x

Từ lúc trò chơi bắt đầu cho đến bây giờ đã gần 12 giờ, dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi trò chơi kết thúc thì mọi người sẽ tiến hành lịch trình tiếp theo, cùng nhau nướng BBQ ở chỗ này.

Nhưng bây giờ đã lạc mất một người, đương nhiên tất cả mọi người phải lập tức ra ngoài tìm người, nào còn có tâm tình ăn uống gì nữa.

Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, Thiệu Càn Càn ngẩng đầu nhìn lên nơi cô bị rơi xuống, nơi này yên tĩnh và trống vắng đến đáng sợ. Cô không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ biết cách lúc Lôi Nhân Nhân rời đi đã rất lâu rồi.

Chẳng lẽ cô ấy cũng đã xảy ra chuyện rồi sao?

Trong lòng Thiệu Càn Càn bắt đầu cảm thấy hơi sốt ruột, nhưng chân lại đau dữ dội, chỉ cần dịch chuyển một chút đã cảm thấy đau đớn tựa như kim đâm, làm sao có thể leo lên từ nơi này được.

“Cứu mạng!”

“Có ai không!”

“Này! Có người nào không?’’

….

Sau một hồi hét lớn, miệng đã khô khốc, nhưng vẫn không nhìn thấy nửa bóng người.

Thiệu Càn Càn nghĩ, cái nơi hoang vu quái quỷ này thậm chí còn chưa được đánh dấu trên bản đồ, có lẽ sẽ không ai đến đây tìm đâu. Nếu Lôi Nhân Nhân không thông báo tin tức với mọi người, chẳng lẽ cô sẽ phải ngồi chờ ở đây đến đến mòn mỏi sao?

Thiệu Càn Càn nhớ lại trước kia Kha Tiểu Duy đã từng nói, trong núi này rất nhiều muỗi, hơn nữa còn là núi sâu rừng rậm, có thể sẽ có rắn. Cô dáo dác ngó nghiêng xung quanh, cỏ cây um tùm, hỗn tạp, căn bản không thể biết, cũng không thể thấy rõ bên trong có gì, có lẽ… Có một con rắn đang khoanh tròn bên cạnh cô cũng nên.

Nghĩ đến đây, lông tơ cả người cô đều dựng cả lên.

Khó khăn lắm mới có thể đứng dậy khỏi mặt đất, đột nhiên, trên mặt chợt truyền đến cảm giác mát lạnh.

“…………….”

Cô ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy từng giọt mưa lớn tựa như hạt đậu rơi xuống trên mặt cô, sau đó, từng mảng lớn lộp độp rơi xuống dưới.

“Mẹ nó… Không phải nói hôm nay trời nắng đẹp sao!’’ Thiệu Càn Càn cảm thấy bản thân mình đúng là xui xẻo đến tột đỉnh: “Đã bị rơi xuống cái nơi chim không thèm ỉa đến thì thôi đi, bây giờ trời còn mưa, có phải đang cảm thấy tôi chưa đủ thảm thương phải không. A… Đau đau đau.’’

Thời tiết thay đổi thất thường, một phút trước mặt trời còn nhô lên cao, một phút sau lại đột nhiên đổ mưa to.

“Trời mưa rồi, đừng ở trên núi nữa! A Hành, cậu dẫn những học sinh này xuống núi đi, sau đó thông báo cho tất cả nhân viên lên núi tìm người.’’ Một quản lý lại nói: “Đã báo cảnh sát chưa?’’

“Báo rồi.’’

“Được rồi! Mấy người các cậu đi theo tôi vào sâu trong núi để tìm người, các cậu đi lấy áo mưa và dụng cụ đi, nếu không trời tối không dễ tìm kiếm.’’

“Vâng.’’

Những học sinh còn lại chuẩn bị xuống núi dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Ngô Viễn vẫn còn đang cố giữ chặt lấy Lâm Gia Thố đang muốn đi về phía trước: “Gia Thố, để các chuyên gia đến tìm đi, chúng ta…’’

“Tránh ra!’’ Lâm Gia Thố gạt tay anh ra, nước mưa xối xả làm mơ hồ tầm mắt nhưng tất cả mọi người vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe tràn ngập lo lắng của anh: “Các cậu cứ đi trước đi, tớ đi tìm.’’

“Nhưng…’’

“Anh bạn này, bạn của cậu nói rất đúng, các cậu nên xuống núi đi, nếu các cậu cố chấp ở lại đây, trời mưa to nhỡ xảy ra chuyện gì, chẳng phải lại thêm một phiền phức sao? Các bạn học sinh, tôi đã dặn dò các bạn phải mang theo thiết bị cứu hộ và chú ý an toàn, nhưng các bạn lại…’’ Nhân viên làm việc vừa nói vừa lôi kéo Lâm Gia Thố lên xe.

“Buông ra.’’ Trái tim Lâm Gia Thố đang loạn thành một mảnh, phong độ cái gì chưa, bây giờ anh không mở miệng mắng chửi người đã là kiềm chế lắm rồi.

“Nhưng cậu làm thế này là đang gây trở ngại cho công việc của chúng tôi.’’

“Các anh không cần quan tâm đến tôi, cứ tìm được người cho tôi là được!’’

Vừa dứt lời, Lâm Gia Thố lấy điện thoại di động ra, nhưng bấm một lúc lâu mới phát hiện không gọi được.

“Điện thoại.’’ Lâm Gia Thố nhìn nhân viên, điện thoại văn phòng xử lý công việc chung của nhân viên là kiểu được sản xuất đặc biệt, có thể sử dụng ở trong rừng sâu núi cao, Lâm Gia Thố biết rõ điều này nên mới mượn điện thoại của bọn họ.

Lúc đầu cậu nhân viên kia không muốn cho mượn, nhưng vì nhìn thấy dáng vẻ như muốn gϊếŧ người của người đàn ông trước mặt, nên mới ngượng ngập đưa chiếc điện thoại màu đen của mình cho anh.

Lâm Gia Thố bấm gọi theo dãy số trong danh bạ điện thoại của mình: “A lô, tôi đang ở Dương Minh Sơn, lập tức đưa người của anh lại đây…. Tôi bảo anh đưa người đến đây thì hãy đến đây nhanh lên! Con mẹ nó đương nhiên là tôi có việc gấp! Tìm người! Tôi làm lạc mất người được chưa! Con mẹ nó cậu thử ép buộc thêm mấy câu nữa xem? Nếu ông nội hỏi thì nói tôi nói, ai dám trách anh!’’

Một đám người trợn mắt há hốc mồn nhìn Lâm Gia Thố đang nổi giận gào thét với người ở đầu dây bên kia điện thoại, sau đó lại nhìn thấy hắn cúp máy rồi nói với nhân viên: “Lát nữa sẽ có người đến đây, trực tiếp cho người lên núi tìm kiếm.’’

Cậu nhân viên bị doạ đến sửng sờ, sau khi cầm lấy di động mới yếu ớt nói: “Ừ….’’

Một đám sinh viên được đưa xuống núi, ngoại trừ Lâm Gia Thố vẫn cứ khăng khăng muốn ở lại tìm kiếm với nhân viên sân chơi.

Mọi người đứng trong lều trại, nhìn mưa rơi lách tách bên ngoài.

“A, người vừa nãy, là Lâm Gia Thố đúng không?’’ Chợt có người nhỏ giọng hỏi.

“Tôi cũng muốn hỏi, làm tôi sợ muốn chết.’’

“Vừa nãy cậu ta gọi điện thoại gọi ai đến vậy?’’

“Không biết…’’

“Này này, các cậu xem kìa, có xe đến.’’

Đám sinh viên vội vàng đứng dậy nhìn ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy, cả đám lập tức ngây người.

Vừa nãy cảnh sát đã đến rồi, lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng đây là nhóm cảnh sát tiếp theo, nhưng khi chiếc xe quân sự kia vừa mới mở ra thì lại phát hiện, có vẻ không phải là cảnh sát, mà hình như là… Quân nhân?

Những người đàn ông này đều mặc quân phục rằn ri màu xanh lục, sau khi xuống xe vô cùng trật tự, hơn nữa tốc độ cũng cực kỳ nhanh, lập tức biến mất trong tấm mắt của bọn họ.

Trời dần tối, cơn mưa xối xả trắng xoá từ khi bắt đầu cũng dần trở nên lác đác từng tí.

Trong lúc miệt mài tìm kiếm, tâm trạng Lâm Gia Thố càng lúc càng nóng nảy cáu kỉnh, sắc mặt đen kịt không khác gì đáy nồi.

Thực ra Lâm Gia Thố rất ít khi gấp gáp như thế, từ nhỏ đến lớn sống một cuộc sống sung túc đầy đủ, được mọi người nâng niu chiều chuộng, bản thân anh lại thông minh lanh lợi cho nên gần như mỗi một chuyện đều có thể hoàn thành một cách nhẹ nhàng thuận lợi.

Không có việc gì có thể khiến anh đánh mất sự bình tĩnh ấy, ngoại trừ Thiệu Càn Càn.

Từ lúc biết cô bị bỏ lại phía sau ấy, trong đầu anh không thể kiểm soát được vụt qua rất nhiều khả năng. Chắc chắn cô đã làm rơi thiết bị cứu hộ, lạc đường, hoặc là rơi xuống một hang hố không tên nào đó, tóm lại cho dù thế nào đi chăng nữa, chắc chắn cô đã bị thương nên mới không thể ra ngoài, nếu không, nếu lạc đường cũng có thể đi ra khỏi ngọn núi này.

Càng nghĩ càng sốt ruột lo lắng, càng nghĩ càng hối hận. Trước đó lúc gặp được cô, anh không nên mềm lòng thả cho cô chạy như thế!

“Gia Thố.’’ Sau khi trao đổi với cảnh sát xong, một người đàn ông mặc quân phục màu rằn ri đi về phía Lâm Gia Thố, Lâm Gia Thố quay đầu lại nhìn hắn: “Tiêu Nghiêu, sao rồi?’’

“Cậu yên tâm, nhất định sẽ tìm được người cho cậu.’’ Tiêu Nghiêu liếc nhìn anh từ trên xuống dưới một vòng: “Nhưng còn cậu, nên về trước đi, nếu cứ tiếp tục dầm mưa như thế này chắc chắn sẽ ốm mất, đến lúc đó bảo tôi phải ăn nói vói người nhà cậu như thế nào đây?’’

“Ăn nói gì mà ăn nói, bây giờ tôi chỉ cần tìm được người.’’

Tiêu Nghiêu chần chờ trong chốc lát, hỏi: “Người nọ… Là gì của cậu?’’

“Anh quan tâm đến người của tôi làm gì?’’ Lâm Gia Thố liếc mắt trừng hắn một cái, “Là bảo bối, được chưa.’’

Tiêu Nghiêu nghẹn họng: “Được, sao có thể không được chứ, nếu đã là bảo bối, tôi đây nếu phải đào ba thước đất cũng nhất định tìm được người cho cậu.’’

Lâm Gia Thố mặc kệ hắn: “Nhanh đi tìm đi, đừng nhiều lời nữa!’’

“Được được được.’’

Lâm Gia Thố đi theo một đám người tiếp tục vào sâu trong núi tìm, lại hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, quần áo ướt đẫm nước mưa trên người gần như đã khô ráo, từng cơn gió đêm thổi qua, lạnh để run rẩy cả người.

Chắc hẳn bây giờ cô cũng đã rất lạnh, cô, có sợ bóng tối không…

Lâu như vậy vẫn không tìm được người, trái tim lo lắng của Lâm Gia Thố đã trở nên vô cùng khủng hoảng.

Đúng lúc này, điện thoại di động của một nhân viên đột nhiên vang lên.

“Cái gì? Ở phía Tây Nam sao? Trên con đường tắt của khu Tiêu Châu? Chẳng phải khu vực đó đã bị phong toả từ lâu rồi sao, sao có thể còn có người đi vào? Được được được, tôi lập tức cho người đi tìm.’’ Sau khi cúp máy, nhân viên kia nói với người bên cạnh: “ Cô gái ngất xỉu được đưa đến bệnh viện đã tỉnh lại, cô ấy nói trước đó Thiệu Càn Càn ở chung một chỗ với cô ấy, ở khu Tiêu Toàn bên kia.’’

Lâm Gia Thố ánh mắt sáng ngời: “Nhanh đưa tôi đến đó!”.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

“Được.’’

Đoàn người nhanh chóng xuất phát, sau khi đến nơi, Lâm Gia Thố lập tức nhảy xuống xe, nhưng vừa mới bước xuống xe đã nhìn thấy một nhóm người mặc quân phục rằn ri đi ở phía trước, mà một người đàn ông trong số đó còn đang cõng một người mặc đồng phục CS màu đỏ trên lưng.

“Thiệu Càn Càn?”

“Gia Thố, cậu đến rồi?’’ Tiếu Nghiêu hơi sửng sốt: “Chúng tôi tìm thấy người người dưới bụi cây, tôi đang định đi thông báo cho cậu đây.’’

Nhân viên: “Thật trùng hợp, vừa rồi cũng có một bạn sinh viên nữ cung cấp thông tin nên chúng tôi mới đến đây, không ngờ các anh đã tìm được người rồi.’’

Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Lâm Gia Thố đã nhanh chóng chạy đến.

“Càn Càn? Thiệu Càn Càn!’’

Thiệu Càn Càn đang nằm nhoài trên lưng người khác mơ mơ màng màng mở to mắt: “Lâm Gia Thố.’’

“Anh đây, anh đây, em sao rồi? Bị thương ở đâu? Khó chịu ở đâu?’’

Thiệu Càn Càn hơi đỏ mắt; “Chân đau.’’

Nhìn thấy cô như vậy, trái tim Lâm Gia Thố như muốn quặn thắt đến đau nói:

“Mấy người còn đứng đây làm gì nữa, cô ấy nói đau đấy, nhanh đưa đến bệnh viện đi.’’

Ánh mắt Tô Nghiêu đảo qua hai người một vòng, vội vàng nói: “Nhanh nhanh nhanh, lên xe.’’

**

Lúc Thiệu Càn Càn tỉnh lại, đầu óc đau dữ dội, từng bộ phận trên cơ thể cũng nặng nề khó chịu.

Cô nhìn khung cảnh xa lạ ở nơi này, cuối cùng cũng chậm rãi đưa mắt nhìn về phía người đang nắm lấy bàn tay mình, người nọ ghé vào bên mép giường, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong vυ't tạo thành một hình bóng nhỏ trên làn da trắng nõn.

Thiệu Càn Càn giật mình, đưa tay muốn sờ lên mặt anh, nhưng lại khẽ do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn chỉ chạm vào tóc anh. Mái tóc màu nâu đen hơi rối nhưng mang đến cảm giác vô cùng mềm mại, giống như một chú cún con.

“Em tỉnh rồi sao?’’ Người đàn ông vẫn đang nhắm mắt bất chợt nhìn về phía cô, Thiệu Càn Càn sợ tới mức nhanh chóng rút tay về.

“Chân sao rồi? Còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?’’ Lâm Gia Thố lo lắng hỏi, Thiệu Càn Càn nhìn thấy hai mắt hằn đầy tơ máu của anh, trái tim bỗng trở nên mềm nhũn: “Không sao rồi, nhưng người có sao là anh đó, anh muốn ngủ thì ngủ đi, nằm úp sấp như thế làm gì?’’

“Anh sợ lúc em tỉnh lại không nhìn thấy anh sẽ lo lắng.’’

Khoé miệng Thiệu Càn Càn khẽ cong lên: “Em đâu có trẻ con như thế.’’

“Còn không sao, em nhìn em mà xem, ở trên núi cũng có thể lạc đường, lại còn bị ngã đến như thế này, em nói em không phải trẻ con thì là gì?’’

“Chuyện xảy ra đều có nguyên nhân cả.’’ Thiệu Càn Càn cũng cảm thấy hơi xấu hổ, “Hơn nữa, hơn nữa, không biết thiết bị cứu hộ của em đã bị rớt ở đâu rồi, căn bản không thể gọi các anh đến được.’’

Nói xung, Thiệu Càn Càn lại nhìn xung quanh căn phòng một lượt: “Phải rồi, đây là đâu vậy.’’

“Nhà anh.’’

“Hả?’’

“Em yên tâm, không có ai nữa đâu, ngày thường thỉnh thoảng anh chỉ ở đây một chút mà thôi.’’

Thiệu Càn Càn thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi có trong nháy mắt cô đã cho rằng chỉ cần mở cửa ra là có thể nhìn thấy bảy bà cô tám bà dì.

“Sao anh lại đưa em đến đây?’’

“Thì để bác sĩ trực tiếp đến đây.’’ Lâm Gia Thố nói: “Vừa rồi bác sĩ đã khám qua cho em rồi, trong thời gian này chân của em không được đi lại nhiều, cứ ở đây là được rồi.’’

“Như vậy sao được.’’ Thiệu Càn Càn nói: “Ở đây không có người khác, chỉ có hai chúng ta, trai đơn gái chiếc, rất… Rất không thích hợp.’’

Lâm Gia Thố híp híp mắt, lại đột nhiên bật cười: “À, hoá ra em đang nghĩ đến chuyện kia.’’

Thiệu Càn Càn dè chừng: “Chuyện kia gì chứ?’’

Vừa dứt lời đã thấy Lâm Gia Thố đột nhiên ghé sát vào cô, Thiệu Càn Càn lập tức nín thở.

Lâm Gia Thố: “Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không làm chuyện xằng bậy với người đang bị thương đâu.’’

“…………”