Tháng ngày trôi qua trong lúc hai người cãi nhau ầm ĩ.
Tối hôm đó, Chu Đình gửi tin nhắn WeChat nhắc Lâm Lương đừng quên chuyện cuối tháng cô ấy kết hôn thì Lâm Lương mới do dự nhắc tới chuyện Cố Tây An.
Chu Đình không có biểu hiện quá ngạc nhiên và tò mò, Lâm Lương cứ nghĩ là do dạo này cô ấy bận rộn không có thời gian hóng hớt, sau mới biết hóa ra cô ấy hiểu biết hơn mình nhiều.
Hai người nói thêm vài lời, điện thoại của Cố Tây An gọi tới.
Lâm Lương nhận máy, giọng Cố Tây An trầm thấp, chỉ gọi tên cô.
“Lâm Lương.”
“Ừm, cậu ở đâu thế, bao giờ về?”
“Cậu tới đón tôi đi, cậu không đến thì tôi không về đâu.”
Giọng điệu Cố Tây An làm nũng, Lâm Lương biết cậu uống say rồi nên cúp vội vàng cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Xuống dưới lầu, cô thấy Cố Tây An đang dựa vào ghế chờ của tiểu khu. Quả nhiên người này uống say IQ cũng thấp đi, đã đến dưới lầu rồi còn sống chết không chịu lên, nhất định phải bắt cô xuống đón mình.
Lâm Lương oán thầm trong lòng nhưng vẫn tới dìu cậu, cậu lại kéo cô xuống ghế dựa, nghiêng người ôm bả vai cô, tựa đầu lên.
“Lâm Lương, sao cậu không hỏi tại sao năm đó tôi không để ý đến cậu.” Cố Tây An hỏi.
Lâm Lương không lên tiếng, sau nụ hôn đó cô bỗng không biết nên đối mặt cậu như thế nào nên bỏ chạy luôn.
Sau đó cô liên lạc với cậu, chịu nhận lỗi nhưng cậu không để ý. Cô chỉ nghĩ là mình trêu ghẹo cậu, từ đó về sau không liên lạc nữa, đến Tết cũng hầu như né tránh không gặp.
Cuối cùng Cố Tây An cũng không nói là nguyên nhân gì, chỉ ầm ĩ muốn lên phòng ngủ, Lâm Lương cũng không hỏi nhiều.