Ví dụ như Lâm Lương tả nam sinh có tâm lý bắt cá hai tay nên hỏi ý kiến cậu, cậu nằm giả chết trên ghế sô pha, hỏi lại lần nữa thì cậu hung dữ nói: “Tiểu gia chết rồi!”
Không thể không nói, ở chung với Lâm Lương, tác phong của Cố Tây An cũng dần lệch lạc.
Cậu không dám chắc lúc nào Lâm Lương viết hiện đại, lúc nào viết văn cổ, nhưng cái từ tự xưng “Gia” này dùng lúc nào cũng được, thế nên thường xuyên treo ở ngoài miệng, hôm nay tí nữa thì bật thốt ra ở công ty.
Lâm Lương bĩu môi một cái, rõ ràng không tin cậu, sửa đổi đề tài nói: “Vậy cậu nói thử xem nam sinh man show* là loại trải nghiệm gì, tôi định tả một nam chính biếи ŧɦái, xin chút tài liệu tham khảo với.”
(*) Man show: chỉ người ngoài lạnh trong nóng. Những người như vậy không dễ dàng thể hiện và phơi bày cảm xúc cá nhân và thay đổi cảm xúc, nhưng trong những dịp hoặc môi trường cụ thể, họ thường cư xử gây bất ngờ.
Lâm Lương cứ nghĩ cậu sẽ không phản hồi mình, ai ngờ một lúc sau cậu đứng lên, đi đến bên bàn viết của cô, cúi người nhìn cô.”
“Man show là trong lòng đã đẩy ngã cậu hơn 800 lần nhưng ngoài mặt còn giả bộ chảnh chó ‘có ngu mới thích cậu’.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cách nhau trong gang tấc, tim Lâm Lương bỗng nhiên đập nhanh, cô luôn cảm thấy lời cậu có hàm ý khác.
Cô chuẩn bị đổi đề tài sang hướng khác, Cố Tây An lại cười quỷ dị một tiếng, nói: “Lâm Lương, sau này cùng lắm một ngày cố vấn một lần, muốn hơn phải trả phí.”
Lâm Lương quyết định thu hồi rung động vừa nãy, “Vậy coi như tôi hỏi vua Baidu đi, ít ra không bị đối xử như vậy.”
“Vua Baidu có đẹp trai bằng tôi không?” Cố Tây An xoa xoa cằm.
Lâm Lương lườm một cái, tiếp tục viết bản thảo.
Một lúc sau, Cố Tây An lại nói, “Nhưng cũng có thể thương lượng, chờ lúc nào cậu tả cảnh giường chiếu thì tôi sẽ nghỉ làm ở nhà cố vấn miễn phí cho cậu.”
“Vậy không cần đâu, tôi lượm nhặt rất nhiều sách giáo khoa miêu tả cảnh giường chiếu rồi.” Lâm Lương đang dạt dào lời văn, tay nhanh chóng gõ phím, đáp lời theo bản năng, “Ngày đó đội trưởng của cậu nói cậu vẫn là…”
Cô còn chưa dứt lời, Cố Tây An đột nhiên vịn vào lưng ghế, xoay ghế quay lại, hai tay phủ lên tay vịn, nhốt Lâm Lương trong vòng tay, híp mắt, nói mười phần uy hϊếp: “Cậu muốn nói tôi không có kinh nghiệm chứ gì? Hả?”
Lâm Lương không ngờ mình phạm vào cấm kỵ, nhanh chóng xin tha: “Cậu có cậu có, dù cậu không có nhưng cậu học giỏi như vậy, tôi tin… Tôi sai rồi, đại gia, tôi sai rồi.”
“Còn dám nghi ngờ năng lực của gia, gia sẽ làm ngươi.”
“…”
Đến đây Lâm Lương cảm thấy, căn bản không phải cô làm Cố Tây An lệch lạc, mà cậu vốn là một tên tâm thần phân liệt, đam mê nhập vai nhân vật.