May mắn thay sáng nay nàng đã chú ý tới một điểm, người đó ngoại trừ làn da so với những người mặt sắt khác trắng hơn, trên khuỷu tay còn lộ ra một phần hình xăm... là hình một con rồng.
Đặc trưng này, Sở Thiên Tố cũng có nhắc tới.
Mặc dù nàng mơ hồ cảm thấy hình xăm này dường như đã từng thấy qua ở đâu đó.
Suy nghĩ một hồi, nàng đã đi tới trước hai gian phòng giam phía cuối hành lang.
Một gian trong đó trống không, trên đất còn bày la liệt một bộ xiềng xích và mũ sắt, mà ở chính giữa đối diện hàng rào sắt có một nửa tầm mắt bị bức tường đất ngăn cản, Trường Lăng lại tiến thêm hai bước, giương ngọn đuốc ra chiếu sáng một chút... Một người vết thương chồng chất đang nằm trên ván giường quay lưng lại với cửa, hình xăm trên khuỷu tay phải trong ánh sáng mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện.
Là hắn.
Trường Lăng thu lại tâm trí, nhanh chóng lấy sợi kim loại từ trong tay áo, thành thạo mở khóa phòng giam, đẩy cửa ra, rồi chậm rãi bước vào trong.
Tiếng hít thở của hắn đều đều, có vẻ vẫn đang chìm trong giấc ngủ say.
Trường Lăng đi tới bên người hắn, tiến sát lại nhìn, toàn thân hắn bị roi đánh thương tích đầy mình, mấy chỗ miệng vết thương vẫn còn đang rỉ máu, có rất nhiều côn trùng nhỏ bay lòng vòng xung quanh vết thương, trông vừa buồn nôn lại vừa kinh khủng.
Trường Lăng từ trong túi lấy ra bình thuốc giải, đang muốn mở nắp, đột nhiên cảm giác cổ họng bị siết chặt, l*иg ngực bị một luồng sức mạnh to lớn đánh tới, cả người nặng nề bị đẩy đâm vào trên tường đá.
Ngọn đuốc rơi xuống đất cạch một tiếng, Trường Lăng đột ngột mở mắt, chỉ nhìn thấy đôi đồng tử đen nhánh mà sắc lẹm dưới khuôn mặt sắt đang nhìn chằm chằm vào mình, người nọ dùng khuỷu tay siết cổ nàng, lực đạo càng lúc càng mạnh, ghìm đến mức nàng căn bản không thể thở nổi.
Hắn không có ngủ!
Trường Lăng vô thức đưa tay ra đánh về phía ngực hắn, nhưng thân thể nàng chưa khỏi bệnh, đừng nói là đánh, chỉ sợ rằng ngay cả một ngón tay của đối phương cũng không bẻ được.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, trong ống tay áo của Trường Lăng lộ ra một vật, thoáng qua trước mắt hắn... Người mặt sắt vừa trông thấy thì đột nhiên đứng hình, rồi sau đó từ từ thả tay ra.
Đó là một con rắn nhỏ bện bằng cỏ, Sở Thiên Tố lúc đưa cho nàng có nói rằng cháu ngoại của bà sẽ hiểu ngay sau khi nhìn thấy nó.
Trường Lăng không ngờ rằng người này thương tích đầy mình mà vẫn có thân thủ như vậy, nàng ho khan mấy tiếng, khó khăn điều chỉnh lại hô hấp, thấy người mặt sắt dùng ánh mắt nghi hoặc để quan sát mình, nàng hạ thấp giọng nói:
"Sở Thiên Tố Sở bà bà nhờ ta tới cứu ngươi."
Người mặt sắt thoạt nghe thấy ba từ Sở Thiên Tố, thân thể liền thoáng dao động, chỉ là trên mặt nạ chỉ lộ ra một đôi mắt và một cái miệng, Trường Lăng nhìn không rõ phản ứng của hắn, thấy hắn không nói chuyện, còn cho rằng trong lòng hắn vẫn còn hoài nghi đối với mình, đang định giải thích, chợt cách đó không xa truyền tới mấy tiếng bước chân dồn dập, một tên lính canh ngục cười lấy lòng nói:
"Đại nhân, người ngài muốn tìm đang ở gian cuối cùng của hành lang đó."
Trường Lăng đột ngột ngẩng phắt đầu, kẻ nào lại chọn đúng lúc này tới thăm ngục cơ chứ?
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, ước chừng có khoảng ba bốn người đến đây, Trường Lăng đang do dự có nên xử hết đám người đó hay không, thì đúng lúc này người mặt sắt rất nhanh dập tắt bó đuốc trên mặt đất, lại cấp tốc móc lại ổ khóa song sắt, sau đó đẩy nàng vào một góc tường…
Người nọ đã đến trước cửa ngục, người mặt sắt vốn muốn quay trở về tấm ván giường, chợt thoáng nhìn qua người trước ngục thì sững lại, một khắc sau liền đột ngột bổ nhào về phía trước, nhưng song cửa đã chặn lại đà tới của hắn, hai tay hắn siết chặt song sắt, trong nháy mắt hai thanh song sắt bị hắn bẻ ra một độ cong nhỏ, dọa cho tên lính canh phải liên tục thối lui, như thể lo lắng rằng hắn ngay tức khắc sẽ phá cửa ra ngoài rồi sau đó xé xác tất cả bọn hắn.
Người mặt sắt tựa như sói dữ hung hãn nhìn người tới, trong cổ họng phát ra mấy tiếng "gầm gừ".