Trường Lăng

Chương 39

Trường Lăng chôn người trong rừng, nương theo ánh trăng âm thầm ghi nhớ cấu trúc nhà lao mà Sở Thiên Tố đưa.

Trên thực tế, nàng không chắc chắn người mà Sở Thiên Tố muốn cứu đang bị giam giữ tại phòng giam nào.

Sở Thiên Tố chỉ nói rằng cháu trai của bà đột nhiên trở thành tù nhân mặt sắt tại Mộ Vương Bảo, trúng phải Tam hồn tam phách tán, nếu không kịp thời uống thuốc giải sẽ phát điên đến chết.

Trước khi tới, Sở Thiên Tố muốn nói lại thôi, bà hiểu rằng đột nhiên muốn Trường Lăng trà trộn vào trong địa lao thực sự là làm khó nàng, nhưng bản thân bà bị trọng thương, quả thực là không còn cách nào khác mới phải khẩn cầu Trường Lăng mạo hiểm giúp bà.

Trường Lăng ngược lại không mấy để tâm, thậm chí còn không hỏi thêm câu nào, sau khi nàng nghe xong đã có bảy phần chắc chắn, người mặt sắt trông thấy sáng nay chính là đứa cháu ngoại mà Sở Thiên Tố nói tới.

Nhà lao của Mộ Vương Bảo có hơn nghìn gian, giam giữ đủ các loại tù nhân, cổng lớn của nhà lao chỉ có một hàng rào sắt.

Lính canh gác cổng nhà lao có bốn tên, cứ hai canh giờ sẽ đổi một lần, chờ cho đến giờ sửu, có hai tên mới tới trực không ngủ đủ, bàn giao xong liền đặt mông ngồi xuống bên cột nhắm mắt.

Hai tên còn lại cũng lim dim ngủ gật, bọn chúng che miệng ngáp một cái còn chưa đứng thẳng được, đột nhiên nghe thấy trong bụi cỏ truyền tới tiếng động xì xào, hai tên canh giác nhìn nhau, đồng thời giơ chùy sắt trong tay chậm rãi bước về phía bụi rậm.

Đến khi nhìn kỹ hơn một chút, liền thấy hai con chuột nhảy ra ngoài, hai người mới thở phào một cái, một tên cười nói:

"Gần đây thật sự bị làm cho trông gà hóa cuốc rồi."

"Còn không phải sao, ngươi nói địa lao này của chúng ta như một cái thùng sắt, có kẻ nào nửa đêm dám xông vào hay sao?"

Hai người cùng nhau kẻ xướng người họa, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, thật sự có người lặng lẽ không tiếng động đang lẻn vào trong đại lao kiên cố như thùng sắt trong lời của bọn chúng.

Loại chuyện lẻn vào địch doanh này Trường Lăng cũng không phải lần đầu tiên làm, nàng còn từng vì muốn lẻn vào địch doanh, mà đã nghiêm túc học công phu mở khóa trong hai tháng, đáng tiếc là bên cạnh không có một cao thủ dịch dung nào, bằng không cũng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.

Phòng giam của Mộ Vương Bảo dùng chung hai tầng, có bốn khúc ngoặt và tám hành lang, cứ cách mỗi mười bước trên tường đều có đèn dầu. Tầng trên giam giữ phạm nhân bình thường, mà những kẻ mắc trọng hình gϊếŧ người như ngóe thì không nghi ngờ gì bị áp dưới tầng cuối cùng của địa lao, còn gọi là hang hổ... đào sâu vài thước đất cũng không thấy ánh mặt trời, ngoại trừ việc đưa cơm, ngay cả lính canh ngục cũng không dám ở lại lâu.

Nếu đúng như Sở Thiên Tố nói, cháu trai của bà đang đội khô lâu bằng sắt, có lẽ là sẽ bị nhốt ở trong hang hổ.

Trường Lăng kéo thấp viền mũ trên đầu, không nhanh không chậm băng qua hành lang, toàn thân nàng mặc trang phục của lính canh ngục, dưới ánh sáng yếu ớt nhìn không rõ ràng, hầu hết đám tù nhân đều đã ngủ, cho dù có người nhìn thấy cũng sẽ không hoài nghi.

Trường Lăng không nhanh không chậm đi về phía địa lao.

Vừa mới bước vào, một mùi máu tanh ẩm thấp liền xông vào mũi, nào chuột, nào gián, rết bò nhảy loạn trên mặt đất. Phía trước không đèn cũng không đuốc, một con đường dài không nhìn thấy điểm cuối, giống như là địa ngục không có hơi người vậy.

Trường Lăng cầm ngọn đuốc trên góc tường trong tay, bước chậm đến nơi tối tăm sâu hút đó.

Trong địa lao một mảnh tĩnh mịch, mỗi một phòng giam chỉ giam giữ một người mặt sắt, bọn họ nằm bất động trên giường, cũng không biết rốt cuộc là đang ngủ hay thật sự đã chết rồi.

Trường Lăng đi thật chậm rãi, giả bộ như không đếm xỉa gì, quét qua mỗi một phòng giam. Người hôm nay nhìn thấy hiển nhiên là rất cao, nhưng mấy người này lại đều nằm cuộn lại, còn đều đội mũ sắt, thật sự khó mà nhận ra sự khác biệt.