Trường Lăng

Chương 33

Lão thái bà thủ pháp cực nhanh, ngắn ngủi chỉ trong nháy mắt đã thay đổi mười mấy huyệt vị, nhưng Trường Lăng chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn nứt ra, như thể có từng dòng nội lưu đứt quãng theo ngân châm trút vào trong cơ thể của chính mình, lại trái ngược với nội lực trước kia của bản thân, nàng yếu ớt giãy giụa, mồ hôi mỏng thấm đẫm trên trán, đợi cảm giác đau đớn kia dâng lên tới đỉnh điểm, nàng mới khẽ rêи ɾỉ một tiếng, bỗng chốc cơn đau tan đi như gió thổi mây bay, cả người tuy rằng mềm nhũn, nhưng lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Ngoan nào, bà bà ta từng thi châm cho nhiều cao thủ như vậy, có ai mà không đau đến mức lăn lộn trên đất?" Lão thái bà thu châm vào túi, tấm tắc khen ngợi, "Như ngươi chỉ rêи ɾỉ một tiếng, thực sự là chưa từng thấy đó nha."

Trường Lăng mơ hồ cảm thấy được thủ pháp châm kim vào mạch lộ lúc nãy vô cùng quen thuộc, nàng quay người nhìn lão thái bà:

"Nam Hoa châm pháp, bà là gì của Thanh sam khách Sở Thiên Tố?"

Lão thái bà cười thẹn thùng, "Ta chính là Sở Thiên Tố."

Trường Lăng lại càng kinh ngạc hơn.

Khi còn nhỏ nàng thường nghe sư huynh nói về quá khứ của sư phụ, rằng sư phụ Toàn Cơ đại sư thời niên thiếu cũng từng có nữ nhân mình yêu, hai người cùng mang theo một đao một kiếm, người trong giang hồ gọi bọn họ là Thanh sam khách; sau này không biết vì nguyên nhân gì, nữ tử nọ đã bỏ rơi người mà đi tái giá với kẻ khác, còn sư phụ vì quá đỗi bi thương liền rời khỏi Trung thổ, sau đó giác ngộ hồng trần cạo đầu xuất gia, kể từ đó bầu bạn cùng với Thanh Đăng Cổ Phật.

Nữ tử này, chính là Sở Thiên Tố.

Trường Lăng nhìn lão bà bà trước mặt, thật sự rất khó đem bà so sánh cùng với nữ tử đẹp nhất thiên hạ trong miệng sư phụ, nhưng tính về tuổi tác lại tương đồng tới tám chín phần, hơn nữa Nam Hoa châm pháp độc nhất vô nhị, nếu bà ấy không phải Sở Thiên Tố thì còn có thể là ai?

"Tiền bối."

Sở Thiên Tố vội vàng xua tay, "Ấy đừng, cứ gọi ta Sở bà bà là được rồi."

"Người vừa nói... lúc cứu ta lên thì đã không còn hơi thở, vậy chuyện gì đã xảy ra? Còn nữa, người... sao lại nhận ra ta?"

Sở Thiên Tố thở dài.

Trên đời này những chuyện hiếm lạ cổ quái không sao kể xiết, nếu đổi lại là người khác nghe được nhịp tim nhưng lại không thấy hơi thở, thế nào cũng cho rằng tà ma ngoại đạo hoặc là bị cái gì không sạch sẽ chiếm lấy cơ thể, không phân Trường Lăng thành tám khúc đã là nhân nghĩa lắm rồi. Nhưng Sở Thiên Tố không phải người bình thường, bà không những giỏi võ mà còn giỏi cả y thuật, tuy kinh hãi nhưng vẫn có thể bò tới gần "thi thể" Trường Lăng xem xét nửa ngày.

"Tuy trong người ngươi trúng kịch độc, nhưng ngâm dưới sông băng lại làm cho mạch máu đình trệ ngưng chảy, độc không thể xâm nhập vào tim. Đáng ra ngươi sớm phải chết rồi, nhưng chân khí trong cơ thể vẫn có thể lưu chuyển, ngược lại khiến cho tim ngươi vẫn đập được như người sống, nội lực này vừa bá đạo vừa quái dị, ta thăm dò một chút liền biết, đây chính là Thích Ma chân kinh... Sư phụ ngươi thu nhận mấy tên đồ đệ, chỉ có ngươi thiên phú dị bẩm luyện thành công phu này, cùng với ấn ký màu đỏ bên tóc mai ngươi lúc đó, ta sao lại không đoán ra được?" Sở Thiên Tố đi lại vài bước, "Lúc đó cũng không biết ngươi còn sống hay đã chết, thấy toàn thân ngươi dần kết thành băng sương, nhịp tim lập tức liền yếu đi, phải khó khăn lắm mới khiêng được ngươi vào trong động băng này, quả đúng như dự đoán, sau khi ngươi nằm trên khối hàn băng này, thì đã khôi phục lại một phần sức sống."