Trái tim Trường Lăng như bị đóng băng, "Cái gì mà chết mười một năm?"
"Lúc bà bà ta nhặt được ngươi ở bờ sông, trên dưới khắp người ngươi đã sớm kết sương, hoàn toàn không còn hô hấp, người sống không hề có bộ dạng như vậy."
Đáy lòng Trường Lăng bị làm cho kinh sợ, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn bà bà.
"Chết rồi thì là chết rồi, vốn cũng chỉ muốn đưa ngươi đi an táng ổn thỏa, ai ngờ bà bà vừa mới đào xong hố, lúc kéo ngươi xuống lại nghe thấy nhịp tim của ngươi đập thình thịch thình thịch, thật sự muốn dọa chết bà bà... Ối, ngươi muốn đi đâu?"
Trường Lăng đương nhiên là không nghe lọt tai mấy lời lẽ hoang đường ngỗ ngược này, nhưng tình cảnh của nàng quả thực khó bề tưởng tượng, khó tránh khỏi muốn tìm hiểu thực hư... Nàng không tin đây là Nhạn quốc, chỉ cần ra khỏi nơi này rồi tìm ai đó để hỏi, chắc chắn có thể biết được rõ ràng.
Hai chân nàng không có chút cảm giác, không thể đi lại, dưới tình thế cấp bách, một tay mượn lực từ vách đá nhảy vọt lên, bay thẳng ra sườn dốc bên ngoài cửa động, lão thái bà kia thấy vậy, ai nha một tiếng, "Ngươi mới tỉnh dậy, khí tức vẫn còn khó có thể tự điều động, không thể tùy tiện sử dụng nội lực đâu!"
Nhưng mà Trường Lăng đã không nghe lọt tai nữa rồi.
Nàng phóng mắt trông về dưới sườn núi, bốn bề xung quanh chính là mười dặm đất trống, trăm dặm đồng lúa.
Dưới ánh mặt trời ngày hè gay gắt, những nông dân canh tác ríu rít tản ra khắp nơi, mỗi người đều mặc Nhạn phục trên đầu cạo trọc, lại có binh sĩ kết thành từng nhóm cầm roi điều phối bọn họ, trong không gian tràn ngập chướng khí khiến cho con người ta hít thở không thông, cổ nhân thường nói tới Tu La sợ rằng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trường Lăng ngã ngồi xuống đất, bất luận như thế nào cũng không thể tin được những gì đang thấy trước mắt, mãi cho đến khi gió núi thổi tung ống tay áo, nàng mới cúi đầu, phát hiện vết chai giữa lòng bàn tay đã lặng lẽ biến mất, mà vết thương do cổ đồng tâm trên cánh tay kia lại hóa thành vệt ấn ký sâu đậm, nếu không phải hàng chục năm đã trôi qua, làm thế nào có thể hình thành nên vết tích như vậy.
Lão thái bà đã theo đến bên cạnh, thấy nàng thất thần hồi lâu, liền nói:
"Aiz, ta đã nói là ngươi nằm đó mười một năm, gạt ngươi làm cái gì?"
Cho dù hoang đường đến cực điểm, cuối cùng cũng không thể không tin.
Mười một năm, những nỗi đau xé lòng đó vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, vậy mà nàng vừa tỉnh từ trong giấc mộng, lại đã trôi qua mười một năm.
Vật đổi sao dời, vạn vật lại càng thay đổi, trên đời này người còn nhớ đến nàng e rằng đã chết hết, tiếp theo đây nàng nên làm cái gì?
Nỗi bi thương vô tận từ đáy lòng trào ra, Trường Lăng ngơ ngác nhìn mây núi phía xa, trong tim đột nhiên đau đớn dữ dội, cổ họng phun ra một bụm máu tươi.
Lão thái bà thần sắc hoảng sợ, "Tiêu rồi, tẩu hỏa nhập ma là cái chắc."
Mắt thấy Trường Lăng sắp sửa ngã xuống, lão thái bà lập tức ngồi xếp bằng sau lưng nàng, từ trong túi áo lấy ra bao kim châm bằng vải, một tay đỡ lấy thân thể của nàng, một tay phất ống tay áo, năm ngón tay đồng thời kẹp lên chín cây châm, nhanh chóng đâm vào chín đại huyệt trên khắp cơ thể Trường Lăng.