Trường Lăng

Chương 13

Nàng đang định đưa thảo dược cho Phó Lưu Cảnh, lại cảm thấy giữa cổ tay truyền tới cảm giác châm chích đau nhói, một con trùng đen rất nhỏ bất ngờ không kịp phòng bị chui vào trong da thịt của nàng.

Trường Lăng còn chưa ý thức được đó là cái gì, Phó Lưu Cảnh đã hung hăng gạt phăng cỏ Li khô trong tay nàng, vén tay áo nâng cổ tay của nàng lên, "Ngươi có thể nào nghe hết câu rồi hãy nhảy vực được không! Loại cỏ độc này thường là nơi sinh sống của nhiều loại trùng độc, lúc hái xuống phải vô cùng cẩn thận, nếu bị cắn phải... Trời ơi, ngươi đâu phải chỉ bị cắn thôi đâu!"

Trường Lăng cảm thấy con trùng kia đang nhúc nhích ở trong da thịt mình, "Đây là?"

Phó Lưu Cảnh day day huyệt thái dương, "Nó là cổ trùng Đồng tâm, tham máu như mạng, cứ hễ xâm nhập vào trong cơ thể người liền bắt đầu uống máu, không tới một tách trà, nó sẽ phình to rồi nổ tung phóng thích nọc độc, đến lúc ấy phải chết là cái chắc!"

Trường Lăng nghi ngờ nhìn chằm chằm cổ tay chính mình, lại trông thấy Phó Lưu Cảnh như con kiến đang bò trên chảo nóng, "Hỏng rồi hỏng rồi, chỉ còn lại nửa tách trà nữa thôi…"

Trường Lăng khẽ động mi mắt, tay trái nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, nhắm vào cổ tay phải của chính mình, Phó Lưu Cảnh ngẩng phắt đầu, "Ngươi định làm cái gì?"

Trường Lăng:

"Chặt đi tay phải của ta trước khi cổ trùng phát nổ."

"Ngươi điên rồi sao? Thân thể tóc da được cha mẹ cho, há có thể nói chặt là chặt?"

"Cho nên là..." Trường Lăng cân nhắc cách dùng từ một chút, "Giữ toàn thây thì tốt hơn?"

"..."

Phó Lưu Cảnh mặt dài thuỗn xuống thắt lưng.

Thời gian không còn lại bao nhiêu, Trường Lăng không trì hoãn thêm nữa, hướng khuỷu tay của chính mình dùng lực vung lên, nào ngờ Phó Lưu Cảnh lại không sợ chết nắm chặt lấy tay áo của nàng, buộc nàng phải thu lại lực kiếm, "Ngươi muốn làm cái gì?"

"Vớ vẩn, ngươi thân thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh cùng ta tới đỉnh Bắc Minh, khi trở về lại biến thành hai khúc, muốn ta phải đối mặt với Việt Trường Thịnh như thế nào?" Phó Lưu Cảnh không nói hai lời đoạt lấy trường kiếm, nhanh chóng cắt xoẹt một đường trên cổ tay Việt Trường Lăng, máu tươi ngay lập tức phun ra như suối, sau đó hắn chìa cổ tay trái của chính mình ra, cắn chặt răng, dùng lưỡi kiếm sắc bén rạch một nhát.

Hắn cầm kiếm động tác vô cùng lưu loát, nghiễm nhiên chẳng giống với mấy tên thư sinh múa bút thành văn, rõ ràng là đang lạnh buốt thấu xương, trên trán lại thấm ra từng tầng mồ hôi mỏng.