Trường Lăng

Chương 12

Trường Thịnh bị Khương tộc ám toán trúng phải kim độc, chờ chống đỡ được tới chân thành Thái Hưng, cả người liền ngã rầm một cái, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.

Quân y bó tay chịu chết, mấy đại tôn giả trong giang hồ cùng nhau vận công trừ độc cho hắn, cũng chỉ có chút ít hiệu quả. Phó Lưu Cảnh cầm cây châm độc lên nói:

"Độc mà Việt đại công tử trúng là cỏ Li khô, độc tính này tuy mạnh, nhưng không phải là không có cách giải."

Trường Lăng hỏi:

"Giải thế nào?"

"Lấy độc trị độc, cỏ Li khô chính là thuốc dẫn." Phó Lưu Cảnh nói: "Ta từng thấy qua cỏ Li khô tại dốc Thập Tự trên đỉnh Bắc Minh, chỉ là đỉnh Bắc Minh không những vô cùng lạnh lẽo, đường đi lại càng gập ghềnh hiểm trở, ngay cả khi có sở trường khinh công cũng phải mất một ngày mới có thể leo tới."

"Nếu ta có thể mang về cỏ Li khô trước khi mặt trời mọc ngày mai, ngươi có mấy phần nắm chắc có thể cứu sống đại ca của ta?"

"Bảy phần."

Thấy Trường Lăng ngay lập tức xách kiếm đi, Phó Lưu Cảnh kêu một tiếng gọi nàng dừng lại:

"Khoan, ngươi từng thấy qua hình dáng cỏ Li khô như thế nào chưa?"

Phó Lưu Cảnh mười phần ảo não khi chính miệng hỏi ra câu đó.

Nếu không phải chính hắn buột miệng nói nhảm, Việt Trường Lăng cũng sẽ không một lời còn chưa nói đã xách hắn đi cùng, sở dĩ dùng từ "xách", là bởi vì hắn luôn mồm luôn miệng la hét rằng không biết khinh công, kết quả là cứ như vậy bị xách lên lưng ngựa trước hàng trăm con mắt chứng kiến, một đường phi thẳng tới đỉnh Bắc Minh.

Cũng may hắn xưa nay tâm thái tốt, khi Việt Trường Lăng kéo theo hắn leo lêи đỉиɦ núi tuyết ngược gió thốc, hắn còn có thể an ủi chính mình một câu: Quen rồi là không sao.

Dốc Thập Tự trên đỉnh Bắc Minh dốc đứng tựa như rìu bổ đao gọt, bởi vì mấy ngày qua tuyết lớn liên miên, cây cối khắp núi đều bị bao phủ, Trường Lăng không biết gì về thảo dược, chỉ có thể dùng chuôi kiếm gạt đi tuyết phủ. Phó Lưu Cảnh trông thấy vậy, vội vàng lên tiếng ngăn cản:

"Cỏ Li khô này tuy rằng chịu được giá lạnh, nhưng muốn làm thuốc dẫn, cần phải được hái xuống nguyên vẹn, ngươi thuận tay khua như vậy, lỡ may làm cho cỏ gãy nát, chẳng phải là uổng phí công sức hay sao?"

Trường Lăng thu lại kiếm, thấy Phó Lưu Cảnh cẩn thận dè dặt dùng tay đẩy ra tuyết đọng trên cây cỏ, "Ngươi làm như vậy đến khi trời tối cũng không tìm ra."

Phó Lưu Cảnh không để ý tới nàng, tiếp tục đi tìm từng cây một.

Gió thổi lạnh buốt thấu tận xương, giống như là khoét đi từng miếng từng miếng trên da thịt, ngay cả Trường Lăng cũng không nhịn được phải rùng mình, Phó Lưu Cảnh lại càng bị đóng băng, cả nửa ngày cũng bước không nổi một bước. Hắn đứng chết dí ở sườn dốc xoa eo, có chút nản lòng mơ màng nhìn bốn phía, đột nhiên nhìn thấy trong bụi cây bên dưới vách đá trơn nhẵn, có mấy gốc cỏ dại hình dạng giống như tràng hạt, thân lá có màu tím, hắn vui mừng quá đỗi mà hét lớn:

"Ta tìm thấy rồi! Chính là mấy hạt màu tím đó, có điều nó quá nguy hiểm, chúng ta phải nghĩ cách…"

Hắn còn chưa kịp thốt ra từ cuối cùng, liền thấy thân ảnh Trường Lăng vụt qua một cái, chớp mắt đã nhảy tới vách đá phía trên nham thạch, Phó Lưu Cảnh kinh hãi: "Cẩn thận..."

Trường Lăng xoay người nhảy ngược lại, lúc lên lúc xuống nhanh như hạc bay, chờ cho đến khi nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh dốc, trong tay đã có thêm mấy chùm cỏ Li khô.