Đứng lại! Ngươi không bái lạy ta, đừng hòng bước vào học viện nửa bước!” Vương Lam Điền gọi một học sinh tỏ vẻ như không coi hắn ta ra gì, học sinh kia cũng không sợ mà ngay lập tức mỉa mai: “Chờ người chết xong, ta đến mộ ngươi bái lạy cũng không muộn!” Hắn vừa dứt lời liền bị Vương Lam Điền tức giận đấm ngã xuống đất, mặt hắn lập tức biến sắc, người hầu bên cạnh Vương Lam Điền nhìn thấy ánh mắt của hắn, lập tức đè hắn lại, đấm đá hắn. Đám đông xôn xao, lập tức có hai người chạy đến đẩy những kẻ đang hành hung ra, đỡ học sinh mặc đồ đen dậy, tranh luận với Vương Lam Điền: “ Vì sao ngươi lại đánh người! Người ta không muốn bái lạy ngươi! Đây là ngươi đang bức ép người khác! (Nguyên văn là bò không uống nước liền cường ấn đầu)”
Vương Lam Điền đắc ý mở quạt ra, nói: “Vậy thì sao? Cũng không đến lượt hắn không đồng ý! Bây giờ ta chính là lão đại ở đây, bất kể chuyện gì, lời ta nói mới được tính, các ngươi muốn ra mặt cho hắn thì chỉ có kết cục giống hắn.”
“Ngươi cũng xứng làm lão đại sao!” Nghe thấy giọng nói này, Lâm Quân vui mừng quay đầu, chỉ thấy Mã Văn Tài cầm một chiếc cung tinh xảo cưỡi ngựa chạy như bay về phía cô, ánh mắt sáng ngời, lông mày sắc bén, cung tên thắt ở eo, khí thế anh hùng.
“Ta... ta chính là Vương Lam Điền của nhà họ Vương ở Thái Nguyên, ngươi dám đυ.ng đến ta, ta... cha ta sẽ không tha cho ngươi!” Vương Lam Điền bị khí thế của hắn làm cho sợ hãi nói lắp bắp.
Mã Văn Tài không nói lời nào, lấy ra một mũi tên từ phía sau, giương cung, nhắm vào lông mày của Vương Lam Điền, cười lạnh nói: “Vậy đành để cho hồn của ngươi báo mộng cho cha ngươi, để ông ta tới tìm ta!” Nói xong liền buông mũi tên.
Người đàn ông trước đó đã giúp học sinh bị đánh bay về phía trước ném Vương Lam Điền xuống, giúp hắn ta tránh được mũi tên chí mạng. Mặc dù Vương Lam Điền đã né được mũi tên nhưng vô tình đầu bị đập xuống sàn, hai mắt trợn tròn rồi ngất đi.
Mã Văn Tài khẽ mím môi, nếu người diễu võ dương oai trước mặt hắn đã chịu đau khổ thì hắn cũng không tiếp tục truy cứu nữa. Hắn quay người xuống ngựa, cất cung tên, cùng người hầu bước vào học viện. Tất cả những học sinh xung quanh nhìn thấy việc hắn vừa làm đều tránh đường kẻo rước họa vào thân.
“Mã Văn Tài!” Lâm Quân vẫy tay với vắn từ xa để biểu thị cô đang ở đây. Nghe thấy âm thanh này, Mã Văn Tài quay đầu nhìn cô. Hắn khẽ cau mày, quay người sai người hầu mang hành lý đi trước, sau đó kéo cô sang một bên, nói nghiêm túc: “Sao ngươi lại ở đây, đây không phải là nơi ngươi nên đến, mau về nhà đi!”