Lương Chúc: Ý Trung Nhân

Chương 1

Cố gắng chịu đựng mệt mỏi suốt dọc đường, từ đường bộ đến đường thuỷ, lại phải leo dọc lêи đỉиɦ núi mới đến cửa học viện Ni Sơn. Lâm Quân đứng nhìn lên bảng hiệu Học viện Ni Sơn, nàng chỉ cảm thấy như đang ở trong mơ. Bình thường nàng rất ít đi xa nhà vì dễ bị say xe, vốn dĩ đang rất đau đầu nhưng nhanh chóng được gió núi mát lạnh thổi bay, đầu óc dần trở nên tỉnh táo, cảm giác khó chịu cũng giảm đi không ít. Chốn học đường vốn cần sự yên tĩnh, học viện Ni Sơn lại được xây sâu trong núi, là nơi rất phù hợp để học tập.

Không ít học sinh đã tụ tập ngay trước cửa học viện, có người lập thành từng nhóm nói chuyện với nhau, cũng có người ngồi ở bậc thang để tranh thủ nghỉ ngơi. Lâm Quân hướng mắt nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy người mình muốn tìm. Có người tiến tới bắt chuyện với nàng, nàng cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ, trong lòng lại đang lo lắng tự hỏi phải chăng hắn còn chưa đến?

Lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một thanh âm: “Các người nghe cho rõ đây. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là lão đại của các ngươi. Ai muốn tiến vào học viện thì trước tiên phải qua đây bái ta một lạy!” Lâm Quan giật mình nhìn lên, thì ra là một nam tử đầu trâu mặt ngựa cùng nô tài của hắn đang đứng trên bậc thang để ra oai phủ đầu với các học sinh khác. Hắn ta vênh mặt hất hàm nhìn những người đứng ở dưới, mọi người khó chịu thì thầm: “Là Vương Lam Điền! Hắn lại tới bắt nạt người khác!” Lâm Quân nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, có người chỉ biết khó chịu mà không nói lời nào, cũng có người nhìn tên nô tài to lớn bên cạnh, cân nhắc cẩn thận rồi lặng lẽ bước lên bậc thang để lạy hắn ta, bình yên vô sự bước vào học viện.

Lâm Quân thấy không phục: Ta bái trời bái đất, bái sư phụ là lẽ đương nhiên, hắn dựa vào cái gì mà đòi ta bái lạy? Thế nhưng tục ngữ cũng nói, hảo hán là phải biết tránh cái thiệt trước mắt, nam tử kia thoạt nhìn không phải dạng người dễ hoà hợp, thời gian đầu vẫn nên cố gắng chịu đựng một chút thì hơn. Mới ngày đầu tiên mà đã gặp phải lưu manh thế này, xem ra cuộc sống về sau ở học viện cũng khó mà trôi qua bình yên như trong tưởng tượng

“Đứng lại! Ngươi không bái lạy ta, đừng hòng bước vào học viện nửa bước!” Vương Lam Điền gọi một học sinh tỏ vẻ như không coi hắn ta ra gì, học sinh kia cũng không sợ mà ngay lập tức mỉa mai: “Chờ người chết xong, ta đến mộ ngươi bái lạy cũng không muộn!”