Trời vẫn còn nóng bức, Đỗ Tuyên đứng ở cuối hàng, nhìn những tên học trò này đều có người hầu cầm quạt quạt mát cho mình. Một mặt, cô khinh thường bản thân mình đã bị những tư tưởng phong kiến làm cho mê muội; một mặt, cô nghĩ rằng, nếu có một người hầu cận thân đi theo cầm quạt cho mình lúc này cũng tốt!
Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài khi ở cùng nhau, liền có được khả năng tự động tách biệt người khác, chỉ còn lại Đỗ Tuyên một mình lạnh lẽo, muộn phiền.
Mọi người xếp hàng tại đây để nộp học phí ở học viện Ni Sơn, thấp nhất cũng năm lượng vàng, cao hơn thì không hạn chế. Khi Đỗ Tuyên rời khỏi nhà, cô mang theo hơn mười lượng, nhưng do không nắm được giá cả nên cô đã tiêu rất nhiều trên đường đi.
Có thể nói, việc đóng năm lượng vàng như một con dao găm chặt vào trái tim nhỏ bé của cô.
Đỗ Tuyên vừa nghĩ, vừa đưa mắt nhìn vào đám đông. Khi nhìn thấy một vạt áo trắng, tâm trí cô cũng bình tĩnh hơn.
May mắn cho cô, hắn vẫn còn ở đây.
Trong số những ký ức ít ỏi mà cô còn nhớ, cô nhớ rằng, vị Thần tài sống này sẽ giúp đỡ mình rất nhiều trong khoản học phí.
Thực ra mà nói, đây chỉ là những ký ức xa xôi của cô, nhưng với Đỗ Tuyên mà nói, người chưa từng biết qua thế giới và đang sống trong trại trẻ mồ côi, thì những gì mà Mã Văn Tài làm đã giúp cô mở rộng tầm mắt.
Đỗ Tuyên còn đang toan tính trong lòng.
Mã Văn Tài đã bước tới.
“Xin hỏi thầy, ở đây còn bao nhiêu người chưa nộp học phí?” Nghe xong người thầy cũng nghi hoặc trả lời, Mã Văn Tài cũng không để tâm mà tiếp tục nói: “Chia đều mỗi người mười lượng, đây là hai mươi phần quà nhập học mà ta dâng lên, thầy hãy điền vào.”
Mọi người nghe xong, liền ồn ào bàn tán. Mặc dù biết rằng, đây chỉ là cách Mã Văn Tài lôi kéo lòng người, nhưng trong lòng Đỗ Tuyên như vừa trút được một tảng đá lớn.
Đừng nói đến mười lượng vàng, bây giờ có đánh chết cô cũng không giao ra được.
Quân tử không ăn xin, nhưng cô thì có.
Đương nhiên, Lương - Chúc hai người cũng không theo kịp cô.
Gia đình của Chúc Anh Đài có tiền, mười lượng vàng không là gì cả, nhưng Lương Sơn Bá chỉ có tám lượng để nhập học, hắn ta không muốn nhận của Chúc Anh Đài, cũng không biết phải đi đâu để tìm số tiền còn thiếu? Tên thiếu niên chê nghèo, thích giàu kia, đợi lâu mà không thấy kiên nhẫn nổi.
Mã Văn Tài đứng yên, hai tay nắm chặt.
Phát hiện ánh mắt của Đỗ Tuyên, Mã Văn Tài nhìn về phía cô, cả hai không rời khỏi tầm mắt của đối phương, trong nhất thời họ đối mặt nhau.
“Sơn Bá huynh, quà nhập học đã là nước lên thì thuyền lên. Nếu huynh tự nộp, thì phẩm chất của huynh là cao cao tại thượng, nhưng rất nhiều người không thể tự nộp giống như huynh, nếu không nộp thì không thể theo học. Nếu như làm theo ý của Văn Tài, nhưng lại vì hành vi này của huynh lại cảm thấy thấp kém hơn người khác một bậc.”