Đỗ Tuyên vốn dĩ không hiểu biết gì nhiều về thư viện, cô cứ tiếp tục đi tiếp. Mãi cho đến lúc cơ thể bắt đầu phản ứng, thì cô đã hối hận, không ngờ chuyến đi này lại tiêu tốn của cô nhiều đến vậy, Đỗ Tuyên nghẹn ngào không nói nên lời.
Đang lúc cô đang lặng lẽ uống nước thì cách đó không xa đột nhiên có tiếng động huyên náo.
Cô chỉ mơ hồ nghe được rằng, đó là một nam nhân đang nói ra những lời lẽ cô cùng phách lối, ngay khi cô muốn hỏi, một nam tử nói với bạn đồng hành của mình và cô với vẻ khinh thường: “Là Vương Lam Điền, hắn ta lại bắt nạt người khác.”
Đỗ Tuyên dùng sức chớp mắt, cảnh tượng trước mắt cũng dần tốt hơn, cô đã có thể nhìn rõ đường nét của một số thứ, nhìn thấy được trước mắt cô là một thiếu niên có dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú, chiều cao thấp hơn cô một chút.
Cô cảm thấy tiếng chuông báo động đang vang lên trong lòng.
Cuộc tranh chấp ở đó vẫn đang diễn ra, cô chưa kịp bình tĩnh lại thì hai người khác đã sải bước dài đi về phía nơi xảy tranh chấp.
Đỗ Tuyên cũng bình tĩnh lại và bước theo.
Vương Lam Điền nhìn thấy hai thiếu niên ôm người ngã xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Kẻ đáng chết, chính là ngươi!"
Không chịu thua kém, thiếu niên mảnh khảnh khuôn mặt có phần lương thiện đứng trước mặt nam tử, không chút sợ hãi đáp: “Có ta nữa!”
"Hai người các ngươi nghe cho kỹ đây, nếu muốn sống tốt trong thư viện này thì phải nhận ta là lão đại của các ngươi!”
Đỗ Tuyên sau khi nghe được những lời này lại cảm thấy rất quen thuộc, cô im lặng chớp mắt lấy, mong muốn có thể nhìn rõ được khung cảnh hiện tại.
"Nhận ngươi làm lão đại, ngươi xứng sao?"
Đột nhiên, có một giọng nói bất ngờ vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người ở đây, trong đó có cả Đỗ Tuyên.
Khi ánh sáng mặt trời chiếu trở lại, Đỗ Tuyên nhìn thấy thiếu niên tuấn tú mặc áo bào trắng, cưỡi thớt ngựa đỏ, trên lưng đeo lấy một cung tên khổng lồ, mặt mang đầy vẻ kiêu ngạo..
Vó ngựa phi vang trời, gió thổi tung mái tóc đen của hắn, nhưng cũng không thể làm mờ đi khí phách hiên ngang của người thanh niên.
“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi là ai?” Vương Lam Điền không biết kẻ trước mặt mình là ai, lại không muốn nhận mình thua cuộc, bèn tức giận hỏi.
Gã thiếu niên lạnh lùng dừng ngựa, lấy cung tên kéo căng rồi giương về phía tên Vương Lam Điền. Giọng nói của hắn không giống với giọng nói dịu dàng, trong trẻo của hai người đã cứu cô, mà ngược lại, lại có phần hùng dũng và phóng khoáng.
“Hàng Châu Mã Văn Tài.”
Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười lạnh lùng, hắn không để tâm đến mớ hỗn loạn do mình vừa làm ra, chỉ bình tĩnh thu cung lại.
Mặt trời treo trên bầu trời xanh trong kia cũng không sáng bằng hắn.
Nhìn gã thiếu niên yếu đuối đang lộ vẽ tức giận phía bên kia, lại nhìn sang Mã Văn Tài vẫn đang cao ngạo trên ngựa, Đỗ Tuyên không khỏi nặng trĩu trong lòng.