TRÊN DƯỚI THIÊN HẠ HAY TRONG TIM TA, NÀNG ĐỀU ĐỘC NHẤT VÔ NHỊ
A Nhược phẫn nộ lên án: “Thần phi thật là quá đáng! Tặng vòng tay cho tam cung lục viện, chỉ duy nhất quên mất nương nương của chúng ta.”
Trà Trà ngược lại rất điềm tĩnh: “Chỉ là một chiếc vòng tay mà thôi, đáng để ngươi tức thành dạng này không?”
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
A Nhược giận đến giậm chân: “Đây không phải là về chiếc vòng tay! Cô ta, cô ta rõ ràng không để Hoàng hậu nương nương vào mắt…”
Trà Trà vội ngắt lời: “Đừng nói bừa, tránh rước phiền phức cho nương nương.”
A Nhược nhanh chóng che miệng: “Là ta, là ta quá tức giận.”
Trà Trà nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, mới ghé sát tai A Nhược nói nhỏ: “Ngươi thật sự cho rằng, thứ Thần phi tặng là đồ tốt?”
“Hả?”
Trà Trà cười nói: “Chồn đến tạ lễ gà.”
(*) Chồn đến tạ lễ gà: Ý chỉ hãy cẩn thận với những món quà đến một cách ngờ, vì chắc chắn sâu xa có ý đồ xấu.
“Không có lòng tốt?”
Trà Trà hài lòng nhìn sang: “Không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Ngươi tránh ra đi.”
Trà Trà bật cười: “Ngươi đó, ngốc chết mất thôi.”
A Nhược thu lại nụ cười, khẽ nói với Trà Trà: “Đêm qua ngươi lại quên đóng cửa sổ cho nương nương, may mắn sức khoẻ của nương nương không có vấn đề gì. Bằng không, người chịu đủ là ngươi đó!”
Trà Trà sững sờ một hồi, rất nhanh bình thường trở lại: “Biết rồi, sau này ta sẽ lưu ý!”
Hôm sau.
“Mấy ngày nữa là sinh thần của Thần phi phải không?”
Trà Trà gật đầu: “Vâng.”
Thẩm Dao ngẫm nghĩ: “Nghe nói Thần phi thích nhất tranh thuỷ mặc, em mang bức tranh bệ hạ tặng trước kia gửi qua đó đi.”
Trà Trà kinh ngạc: “Nương nương…”
Thẩm Dao lắc đầu: “Không sao, dù gì ta cũng không thích mấy thứ đó.”
Trà Trà chỉ đáp nhẹ một câu rồi lui xuống.
“Phải rồi, đừng quên đi một vòng trước Từ Ninh cung.”
“Vâng.”
_
Trong ngự hoa viên, Thẩm Dao đang cùng con gái của hộ bộ Thượng thư Vương Tử Vũ trò chuyện.
“Chuyện gì khiến muội vui vẻ như vậy?”
Vương Tử Vũ không khỏi nở nụ cười: “Xem ra, tỷ tỷ vẫn chưa biết rồi.”
Thẩm Dao cũng tới góp vui: “Nói ta nghe xem.”
“Hôm qua không phải là sinh thần của Thần phi sao, bệ hạ vốn dĩ muốn truyền Thần phi thị tẩm, không ngờ đi được nửa đường lại bị Thái hậu và Đức phi ngăn cản.”
Thẩm Dao bất ngờ: “Còn có chuyện này?”
“Nghe nói, Thần phi hôm qua tức đến nỗi đập phá không ít đồ đạc, cách một cung điện cũng có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của nàng ta.”
Thẩm Dao cười: “Sao có thể khoa trương đến thế.”
Vương Tử Vũ cười ngây ngô: “Tỷ tỷ không để ý những chuyện bên ngoài, cho nên bỏ qua rất nhiều thú vui đấy thôi.”
“Nghe muội nói như vậy, Thần phi cũng không phải dạng vừa?”
“Vâng, hôm nay nàng ta đến gây phiền phức cho Đức phi, kết quả bị Thái hậu dạy cho một bài học.”
Thẩm Dao thêm phần kinh ngạc: “Thái hậu?”
Vương Tử Vũ gật đầu: “Đúng thế, Thần phi hiện giờ còn đang quỳ gối trước Từ Ninh cung.”
Nói đến chủ đề này, Thẩm Dao vô tình nhìn thấy chiếc túi thơm trên người nàng, tuỳ tiện hỏi: “Túi thơm của muội muội tinh xảo thật đấy.”
Vương Tử Vũ vô thức che lại: “Là bệ hạ ban tặng muội.”
Thẩm Dao cười nhẹ: “Ta không nhỏ nhen đến mức đấy.”
Vương Tử Vũ có chút ngại ngùng: “Vẫn là nương nương độ lượng.”
Thấy Thẩm Dao không nói gì nữa, Vương Tử Vũ lắm miệng thêm một câu: “Bệ hạ giống như đã thương lượng với Thần phi, một người tặng vòng tay, một người tặng túi thơm.”
Trong mắt Thẩm Dao hiện lên một cảm xúc không rõ, lại khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, nhàn nhạt đáp: “Điều đó cho thấy các muội đắc sủng.”
Vương Tử Vũ nhìn chiếc trâm cài tóc trên đầu Thẩm Dao, có phần khó hiểu: “Chiếc trâm trên đầu nương nương hình như đã đeo rất nhiều năm, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
“Yêu thích mà thôi.”
Thẩm Dao đưa tay lên vuốt ve, chiếc trâm này, bắt đầu từ một câu khen ngợi tuỳ ý của Yến Hoa thời niên thiếu.
“Chiếc trâm hôm nay A Dao mang, quả rất đẹp.”
Thời điểm đó, hai người vẫn cùng nhau lên lớp ở học phủ, mỗi lần cha nàng là Thẩm thái phó không chú ý tới, đều nhân cơ hội thì thầm nói chuyện.
Hôm sau, nàng đổi một chiếc trâm cài tóc mới, nhưng không nhận được lời khen từ Yến Hoa.
Từ đó về sau, dù có thay biết bao nhiêu trang sức, thì chiếc trâm này vẫn luôn mang bên mình.
_
Hoàng hôn buông xuống, Hứa Ninh Hoà được vài thị nữ dẫn vào khuê phòng.
Tố Lan cẩn thận nâng đỡ người: “Chậm một chút.”
Hứa Ninh Hoà vừa ngồi xuống, liền thất thanh kêu lên: “Đau quá!”
Tố Lan đau lòng nhìn Hứa Ninh Hoà, sau đó giao phó thị nữ: “Mau truyền thái y.”
Còn chưa đợi Hứa Ninh Hoà nói gì, Hàn Đông đã lên tiếng bật khóc: “Nương nương, người chịu khổ rồi.”
Tố Lan thấy Hàn Đông bật khóc, khoé mắt cũng phiếm hồng.
“Từ nhỏ đến lớn, lão gia và phu nhân chưa từng trách phạt nương nương điều gì, vậy mà vào cung…”
Hàn Đông tiếp lời: “Nương nương là cành vàng lá ngọc, còn là Quý phi do đích thân bệ hạ sắc phong, Thái hậu sao có thể nói phạt là phạt.”
Tố Lan nhìn dáng vẻ chật vật của Hứa Ninh Hoà, xót xa nói: “Nương nương, thái y sắp tới rồi, người kiên trì thêm chút.”
Trên trán Hứa Ninh Hoà lấm tấm mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Món nợ này, sớm muộn ta cũng phải trả bằng sạch!”
“Nương nương, da người mỏng manh như thế, liệu có để lại sẹo không?” Hàn Đông quan tâm hỏi.
Hứa Ninh Hoà sợ đến mức đứng dậy, nhưng vừa động đậy, đầu gối liền truyền đến cơn đau: “Vậy phải làm sao?”
Một thị nữ vội vàng chạy vào: “Nương nương, không xong rồi.”
Hứa Ninh Hoà cau mày không vui, vừa muốn mở miệng, đã bị Tố Lan giành trước: “Trước mặt nương nương bày ra bộ dạng này, còn ra thể thống gì?”
Thị nữ sợ hãi quỳ gối khấu đầu, giải thích: “Không xong rồi nương nương, lục đầu bài của người đã bị hạ xuống rồi.”
(*) Lục đầu bài: Hay còn gọi là thẻ bài xanh. Là tấm thẻ ghi tên phi tần hoặc cung nữ mà vua muốn gọi vào thị tẩm.
Hứa Ninh Hoà phẫn nộ: “Ngươi nói gì?”
Thị nữ run rẩy: “Thái, thái hậu sai người hạ xuống. Còn nói…”
Hứa Ninh Hoà giận đến huyết mạch nổ tung: “Bà ta nói gì?”
“Thái hậu nói, thân thể của người không thích hợp, thời gian này không cần thị tẩm.”
Hứa Ninh Hoà lật tung toàn bộ bàn trà, doạ mọi người kinh hoàng quỳ xuống.
“Thái hậu đúng là hiểm độc, lại giúp Đức phi tính toán đến tận bước này. Tâm địa xấu xa cỡ đó, chẳng trách bị Tiên đế năm xưa chán ghét.”
Tố Lan giật mình, vô thức nhìn quanh: “Nương nương thận ngôn!”
Hứa Ninh Hoà bùng nổ, đá Tố Lan sang một bên: “Thận ngôn! Thận ngôn! Ngoại trừ kêu ta thận ngôn, người còn biết nói gì khác không! Mẫu thân đưa ngươi vào cung, không phải để ngươi nhát gan mà làm hỏng chuyện!”
“Nương nương bớt giận.”
Hàn Đông thấy thế, lập tức lên tiếng trấn an Hứa Ninh Hoà: “Nương nương, Tố Lan tỷ tỷ cũng là có ý tốt. Vách tường hậu cung có tai, khó tránh khỏi…”
Hứa Ninh Hoà kiềm chế, hai tay nắm chặt thành quyền: “Mạnh Chi Tình!”
“Các ngươi lui cả đi. Tố Lan, ngươi gọi Mạt Ngọc đến đây!”
“Rõ.”
_
Hậu cung vì mối ân oán giữa Hứa Ninh Hoà và Mạnh Chi Tình mà náo loạn đến không để ai yên. Thẩm Dao trước giờ không thích tham gia náo nhiệt, một mình ngồi trong mái đình thưởng trăng.
Thị nữ khoác cho Thẩm Dao một tấm áo lông, khuyên ngăn: “Đêm lạnh rồi, nương nương đừng uống nữa, nên trở về nghỉ ngơi rồi.”
“Lúc nào rồi?”
“Giờ hợi rồi ạ.”
(*) Giờ hợi: khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm.
Thẩm Dao xua tay: “Vậy còn sớm.”
Nói xong, lại rót thêm ly nữa.
Thị nữ quỳ gối ngăn cản: “Gần đây tin đồn lan truyền khắp hoàng cung, nương nương đừng để trong lòng.”
Thẩm Dao phớt lờ, rót một ly khác uống cạn.
Thị nữ thấy Thẩm Dao càng uống càng nhiều, đau lòng không thôi: “Nương nương, người đừng uống nữa. Lỡ như hại đến thân thể thì phải làm sao?”
Thẩm Dao cười nhẹ: “Yên tâm đi, tửu lượng của ta rất tốt.”
Nàng cúi đầu đung đưa ly rượu trong tay, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng: “Đều nói vào ngày rằm, có thể cùng người nhà đoàn tụ. Nhưng ta vào cung lâu vậy rồi, chưa từng thấy chàng đến đây tương ngộ.”
Thị nữ biết Thẩm Dao đang nói đến Yến Hoa, nhưng vì thân phận mà không dám nhiều lời, chỉ có thể lên tiếng thuyết phục: “Nương nương, người uống nhiều rồi.”
Thẩm Dao cúi đầu nhìn tấm áo trên người mình, hỏi: “Áo lông ở đâu đây?”
Thị nữ đứng dậy chỉnh đốn trang phục.
“Là bệ hạ ban tặng ạ.”
Thẩm Dao hoài nghi: “Bệ hạ?”
“Vâng, áo lông là công phẩm của Tân La, cả hậu cung chỉ độc nhất một chiếc. Nô tì thấy, bệ hạ rất quan tâm tới người.”
Thẩm Dao không nói gì, tiếp tục uống rượu.
“Nương nương, bệ hạ đối với người cũng rất tốt.”
“Dừng, đừng nói nhảm nữa.” Ngữ khí Thẩm Dao trở nên lạnh hơn, dưới men rượu, đôi mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Thị nữ vốn muốn bước lên đỡ Thẩm Dao, nhưng trông thấy Yến Hoa xuất hiện, sợ hãi đến mức lập tức cúi đầu thỉnh an.
Tầm mắt Yến Hoa rơi xuống Thẩm Dao đang không ngừng run rẩy, xua tay ra hiệu thị nữ rời đi.
Thẩm Dao không biết Yến Hoa đứng sau lưng mình, vẫn thao thao bất tuyệt: “Chàng ban tặng cho ta chiếc áo lông này, là do không thể chia thành hai mà thôi.”
Yến Hoa nghe được, không khỏi mỉm cười, đi lên vài bước.
“A Dao đang ghen sao?”
Thẩm Dao quay đầu nhìn Yến Hoa, hoảng hốt đứng dậy thỉnh an.
“Thần thϊếp tham kiến…”
Chân không đứng vững, trực tiếp ngã vào lòng Yến Hoa.
Yến Hoa đỡ lấy nàng, nói đùa: “Lâu không gặp A Dao, nàng nhớ ta nhiều đến thế sao.”
Thẩm Dao lùi bước, “Để bệ hạ chê cười rồi.”
Yến Hoa đối với sự bài xích của Thẩm Dao đều không lộ ra nửa phần bất mãn, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, thấp giọng thở dài: “Đã lâu ta không được thấy A Dao khiêu vũ.”
Thẩm Dao cúi đầu tự giễu: “Bệ hạ nói đùa, vũ đạo của thần thϊếp không so được với Đức phi.”
Yến Hoa quay đầu, trực tiếp đối mặt với nàng: “A Dao là độc nhất vô nhị, không ai có thể sánh bằng.”
Thẩm Dao nhìn Yến Hoa, trong ánh mắt chàng lại có thêm vài phần thâm tình, giống như cái nhìn ở Thẩm gia chiều hôm đó.
Nàng say rồi.
Thật sự là say rồi, nên mới cho rằng chàng cũng thích mình.
“Bệ hạ chớ chế nhạo thần thϊếp.”
Ngữ khí trở nên lạnh lùng, hoàn toàn không giống với một Thẩm Dao trước kia. Thời khắc nàng ngẩng lên, đôi mắt từng chứa đầy yêu thương vì men rượu mà dũng cảm vượt quá giới hạn, mang theo chút oán hận.
Yến Hoa không nói nên lời, lẳng lặng đứng trong bóng tối, nhìn Thẩm Dao uống hết ly này đến ly khác.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Dao mới đặt bình rượu xuống, cả người lảo đảo đi về phía trước, nhưng đầu đau như búa bổ, kết quả ngã xuống trước mặt Yến Hoa.
Yến Hoa ôm Thẩm Dao trong lòng, đi vào cung điện: “Các ngươi đều lui xuống đi, Trà Trà ở lại.”
“Rõ.”
Trà Trà quay lại nhìn tuỳ tùng đều đã rút lui, cẩn thận nói một câu: “Đêm nay, cuối cùng cũng không phải để cửa sổ cho bệ hạ nữa rồi.”
Yến Hoa cúi đầu nhìn Thẩm Dao đang say giấc, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt nàng.
Lạnh giọng ra lệnh: “Mấy ngày nay, nhất định phải bảo vệ Hoàng hậu cẩn thận, không được rời nửa bước.”
“Vâng.”
Yến Hoa không dám nán lại lâu hơn, sợ bản thân không nỡ rời đi.
Nhìn Thẩm Dao yên tĩnh ngủ sâu, y cúi người nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Sau đó đứng dậy, giọng nói lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Đến điện Thần phi.”
“Cung tiễn bệ hạ.”